Chương trước
Chương sau
“Chắc chắn không nát được rồi, bậc thầy Diệp vừa nãy ông nói rât đúng, chắc chăn cậu ta đã ăn gian!” Một nhóm người nói rất chắc chắn.
Dương Tiêu lắc vai, đến bên cạnh khối đá trước mặt, tùy tiện đập một cái.
Cạch cạch! Cạch… cạch cạch!
Lần này, Dương Tiêu dùng năm phần lực.
Ngay khi cái đập rơi xuống, toàn bộ khối đá đã bị vỡ vụn ngay tại chỗ, biến thành bột rơi vãi trên mặt đất.
Lần này nó không phải là một hạt nhỏ, mà là một loại bột thực sự.
“Bột… bột mịn? Đây… đây…” Nhìn thấy một khối đá cứng rắn lại bị Dương Tiêu đập thành bột, tất cả mọi người há hốc mồm, ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.
Diệp Trường Hà càng thắt lễ, trợn to hai mắt, cũng không khá hơn những người khác.
Nhìn chằm chằm toàn bộ khối đá đã biến thành bột, Lam Vi Vi kinh ngạc che đôi môi đỏ mọng.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào!” Diệp Trường Hà kinh hãi hét lên.
Vừa rồi chỉ đập thành hạt nhỏ, hiện tại đã trực tiếp hóa thành bột, hoàn toàn đánh đổ tất cả nhận thức của Diệp Thường Hà.
Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Tại sao lại không thể? Như tôi đã nói, mặc dù nội lực của ông khá tốt, nhưng cũng chỉ tàm tạm.”
“Ăn gian, chắc chắn cậu lại ăn gian!” Diệp Trường Hà kích động hét lên.
Ông ta không tin nội lực của Dương Tiêu mạnh hơn ông ta vô số lần, Diệp Trường Hà bước tới thử độ cứng của một khối đá.
Sau khi xác nhận không có chuyện gì với khối đá này, Diệp Trường Hà giận dữ nói: “Tôi không tin, có gan thì cậu đập nát khối này đi!”
Sau khi ông ta đích thân kiểm tra, Diệp Trường Hà rất tự tin sẽ không có vấn đề gì, ông ta không tin Dương Tiêu lại có thể đập nát khối đá này.
“Được!” Dương Tiêu không có ý định xuất chiêu, nhưng bây giờ đã xuất chiêu anh sẽ chinh phục hoàn toàn những người này.
Một cú đập nhanh chóng rơi xuống, với một tiếng bốp, khối đá lập tức biến thành bột mịn một lần nữa.
“Đờ mò!”
“Đờ mờ, đờ mờ, đờ mò!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Trường Hà hít một hơi thật sâu, như hứng chịu vô số điểm sát thương, lồng ngực phập phòng lên xuống.
Mọi người càng thêm choáng váng, đều cho rằng mình đang năm mơ, dùng sức tự nhéo mạnh vào mình, cơn đau rõ ràng nói cho bọn họ biết đây không phải đang mơ!
Chỉ trong chốc lát, nhóm người xem choáng váng, Lam Vi Vi choáng váng, ngay cả Diệp Trường Hà cũng choáng váng.
Giờ phút này, không biết miệng của bao nhiêu người đã biến thành hình chữ “o”, có thể nhét vào máy quả trứng lớn.
Làm xong tất cả những chuyện này, vẻ mặt Dương Tiêu không hề nỗi lên sóng gió phát tay với Lam Ví Vi: “Cô Lam, nếu không có chuyện gì, chúng ta mau đi thôi!”
Dương Tiêu đã biết tính cách của Diệp Trường Hà, anh không muốn tiếp tục mắt thời gian ở đây.
“Anh là quái vật à?” Lam Vị Vĩ tỉnh táo lại nhìn Dương Tiêu như nhìn một con quái vật.
Dương Tiêu cười nói: “Đừng ngớ ngần, cô cho rằng đây thật sự là loại đá tinh khiết à? Đây là loại đá rất thông thường, đá thực sự không thể phá hủy, chắc cô biết kim cương cứng đến mức nào chứ? Đá thực sự không tốt bằng kim cương, nhưng cũng không khác máy.”
“Thật à?” Lam Vi Vi ngạc nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.