Chương trước
Chương sau
Khóe miệng mọi người co giật dữ dội, đây còn là khiêm tốn?
Anh giai à anh muốn nói với chúng tôi màn trình diễn khiêm tốn là khoe khoang tuyệt vời nhất à?
Những gì Dương Tiêu nói đều là thật, anh thật sự đã khiêm tốn, vừa rồi anh chỉ dùng ba phần lực, nếu dùng năm phần, e rằng toàn bộ khối đá này sẽ biến thành bột.
Xét cho cùng, anh đã từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, vang danh thế giới, khiến các quốc gia trên thế giới phải run sợ.
Người phương Tây gọi anh là diêm vương, còn người phương Đông gọi anh là thần chết. Đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì máu chảy thành sông.
Giống như khi Dương Tiêu đến gặp quan chức Taekwondo cổ của Hàn Quốc, nếu không có các quan chức cấp cao của Hàn Quốc gọi người lãnh đạo đúng lúc, nếu không toàn bộ Taekwondo cổ đã bị xóa sổ bởi Dương Tiêu.
“Không thể, chuyện này tuyệt đối không thẻ!” Diệp Trường Hà đột nhiên hét lên.
Ông ta bước tới, chỉ vào Dương Tiêu mắng: “Ranh con, chắc chắn là cậu đã động tay động chân vào khối đá này.”
“Tôi động tay động chân? Làm ơn đó ông chú à, đây là nơi trình diễn của ông. Làm sao tôi có thể động tay động chân trong sân nhà của ông được? Nếu muốn động tay động chân thì cũng là ông động tay động chân!” Dương Tiêu chế nhạo.
Diệp Trường Hà hoàn toàn phát cáu, ông ta đã từng thấy bậc thầy nội lực còn mạnh hơn ông ta, nhưng những bậc thầy nội lực này còn lâu mới có thể làm được như Dương Tiêu.
Không phải Diệp Trường Hà chưa từng tham gia sự kiện giao lưu võ thuật tầm cỡ thế giới. Trong ấn tượng của ông ta, những bậc thầy nội lực đẳng cấp thế giới đó hầu như không đạt được trình độ này.
Thằng nhóc trước mặt này bao nhiêu tuổi? Tuổi trẻ như: vậy làm sao có thể đập khối đá thành những hạt nhỏ?
Diệp Trường Hà cho rằng Dương Tiêu đã động tay động chân: “Hừ, ranh con, cậu bớt xảo quyệt ở đây đi, ăn gian, chắc chắn là cậu ăn gian.”
“Đúng, chắc chắn thằng nhóc này ăn gian!” Một đám người có mặt tại hiện trường bỗng chốc nhao nhao hét lên.
Bọn họ cũng không tin Dương Tiêu còn trẻ như vậy mà đã có nội lực xuất thần nhập hóa, cách Diệp Trường Hà mười tám con phó.
Dương Tiêu tức giận nói: “Sao? Có phải là đã chịu sốc, không muốn thừa nhận?”
Dương Tiêu thật sự không muốn quá khoa trương, kính cửa sổ Lamborghini của Triệu Vô Cực còn cứng hơn đá, chẳng phải vẫn bị cái tát của anh đập vỡ tan tành đáy thôi!
“Không muốn thừa nhận? Rõ ràng là cậu ăn gian, nếu có năng lực, cậu có thể chứng minh lại.” Diệp Trường Hà trầm giọng nói.
“Đúng vậy, có gan thì làm lại đi, không dám thì chắc chắn đã động tay động chân!” Nhiều người hét lên.
Dương Tiêu thật sự rất mệt mỏi: “Như này thú vị sao? Xin lỗi, nhường đường, tôi muốn đi.”
“Không cho đi!” Diệp Trường Hà đè vai Dương Tiêu.
Dương Tiêu cau mày, vừa nãy anh đã suýt quật ngã Diệp Trường Hà theo bản năng. Làm nhiệm vụ đã nhiều năm, mỗi một giác quan trong cơ thể đều vô cùng mẫn cảm.
Diệp Trường Hà chỉ vào một khối đá bên cạnh nói: “Nếu cậu có thể đập vỡ khối đá này, tôi sẽ thả cậu đi, thế nào?”
Bị bề dưới đập phá, Diệp Trường Hà thật sự không thể buông tha, nếu Dương Tiêu rời đi vào lúc này, truyền ra ngoài thì chẳng phải là ông ta sẽ thành trò cười cho người khác sao?
“Được, buông ra!” Dương Tiêu biết Diệp Trường Hà có hơi tính tình của bề trên.
Diệp Trường Hà buông Dương Tiêu ra, lạnh lùng nói: “Tôi không tin cậu có thể đập nát khối đá này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.