Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bọn họ, Triệu Cầm hoảng hốt nói: “Tôi… tôi không! Bồ, bố phải tin con!”
“Câm miệng cho tôi, cái đồ mắt mặt xấu hỏi!” Triệu Thiết Căn tức giận nói.

Đám người nhà họ Triệu cười khẩy không ngừng, như thể những gì Triệu Cầm nói không có một câu nào là thật.

Triệu Văn Triết cười đùa nói: “Đợi lát nữa phế vật Dương Tiêu không đủ khả năng chỉ trả phí phẫu thuật, sẽ rất vui lắm đây.”

“Đúng vậy, chắc chắn bọn họ không đủ khả năng chỉ trả phí phẫu thuật!” Đám người nhà họ Triệu khinh thường nói.

Bọn họ không tin gia đình Triệu Cầm có thể chi hơn một trăm vạn cho mỗi tháng để mua đồ ăn, bọn họ cũng không tin một phế vật có thẻ lấy ra hai vạn tệ.

Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều căng thẳng, nếu Dương Tiêu thực sự không thể lấy ra được, bọn họ sẽ thực sự xấu hồ.

Không lâu sau, Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết đi tới.

Triệu Văn Triết chế nhạo: “Đã trả tiền phẫu thuật chưa? Có cần tôi giúp các người một tay không?”

“Không cần chú nhọc lòng, đây là biên lai!” Dương Tiêu đưa biên lai cho Triệu Cầm.

Triệu Cầm cầm lấy tờ biên lai, vui mừng khôn xiết nói: “Đây! Nhìn thấy chưa? Đối với tôi hai vạn là một chuyện nhỏ! Chẳng phải tiền bạc gì cả. Bây giờ tôi chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm đã mắt máy vạn, hai vạn chẳng là gì cả!”

Mặc dù không biết Dương Tiêu lấy tiền ở đâu, nhưng Triệu Cầm cảm thấy vô cùng thoải mái khi nhìn thấy nét mặt xấu xí của đám người nhà họ Triệu.

Đường Mộc Tuyết nhìn dáng vẻ vô sỉ của mẹ, cô vô cùng thất vọng.

Rõ ràng đó là công lao của Dương Tiêu, bà ta còn đắc ý làm như đó là do bà ta trả không bằng.

Hơn nữa, mọi chuyện còn chưa kết thúc, ăn nói tự mãn như vậy, không biết tiếp theo đám người này sẽ làm ra chuyện gì.

“Thật sự thanh toán xong? Không phải chứ?”

Nhìn thấy tờ biên lai trong tay Triệu Cầm, đám người nhà họ Triệu đều ngắn ra.

Anh ta mới là tồn tại mạnh nhất trong nhà họ Triệu, làm sao ánh đèn sân khấu của anh ta lại có thể bị bốn người nhà Triệu Cầm cướp mát?

Triệu Văn Triết cười khẩy nói: “Vừa nãy Mộc Tuyết đi theo, là Mộc Tuyết mượn tiền đúng không?”

Trong mắt Triệu Văn Triết, gia đình của Đường Mộc Tuyết đều nghèo, Triệu Cầm là một con bạc, Đường Kiến Quốc không có tài năng gì, mặc dù Đường Mộc Tuyết có công việc nhưng không có nhiều tiền, còn phải tính đến chỉ tiêu của gia đình, cho nên không tiết kiệm được nhiều tiền như: vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.