Chương trước
Chương sau
“Xin lỗi, lại là người nhà em liên lụy đến anh!” Gương mặt ngọc xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết tràn đầy áy náy.
Dương Tiêu cười nói: “Mộc Tuyết, em đang nói ngốc cái gì vậy? Cái gì mà người nhà em? Không lẽ người nhà em không phải là người nhà anh à? Mặc dù có đôi chỗ mẹ không tốt, nhưng cũng không phải là vô dụng. Ít nhát bà ấy lo lắng cho bà ngoại, về chuyện này rất đáng quý!”
Dương Tiêu không hề khó chịu, từ khi yêu Đường Mộc Tuyết, đương nhiên anh sẽ chấp nhận mọi thứ xung quanh Đường Mộc Tuyết.
Cho dù Triệu Cầm có xấu như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, mẹ vợ của mình.
Nếu hôm nay Triệu Cầm mắt mặt, không chỉ một mình Triệu Cầm mắt mặt, mà là cả nhà bọn họ mất mặt. Dương Tiêu không sao cả, nhưng anh không thể để Đường Mộc Tuyết bị người nhà họ Triệu coi thường.
Mắấy năm nay, bởi vì Đường Mộc Tuyết gả cho mình, trước đó Đường Kiến Quốc bị tai nạn xe, trong mắt đám người nhà họ Triệu gia đình Đường Mộc Tuyết không có địa vị gì cả.
Bây giờ Dương Tiêu đã trở lại, đương nhiên anh sẽ làm cho tất cả những người coi thường Đường Mộc Tuyết kinh ngạc.
“Cảm ơn!” Trong lòng Đường Mộc Tuyết dâng lên cảm giác ấm áp.
Lúc này, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng, như thể chỉ cần có người đàn ông trước mặt, mọi khó khăn đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Dương Tiêu thanh toán hóa đơn hai vạn tiền thuốc men, sau đó anh cầm biên lai đi về phía phòng cấp cứu.
Triệu Văn Triết châm chọc: “Chị Cầm, anh rẻ, tôi nghe nói trong khoảng thời gian này hai người làm ăn phát đạt, không biết hai người làm ăn phát tài gì? Trúng số à? Theo như tôi biết thì biệt thự hai người ở là biệt thự bậc nhất trong thành phố Trung Nguyên, ít nhát cũng phải vài trăm triệu tệ!”
“Chúng… chúng tôi…”
Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều sững sờ, bọn họ thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Xét cho cùng, không phải trúng số là có thể dễ dàng mua một căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu tệ được.
“Sao? Không nói nên lời?” Triệu Văn Triết nói đùa.
Triệu Liên nói: “Chắc chắn là thuê! Sao bọn họ có thể mua được một căn biệt thự sang trọng chứ?”
Đám người nhà họ Triệu cũng không thèm đoái hoài đến, họ không tin gia đình Triệu Cầm lại có thể mua được một căn biệt thự lớn trị giá hàng trăm triệu tệ.
Đó là một căn biệt thự lớn trị giá hàng trăm triệu tệ, thậm chí họ còn không dám mơ tới.
“Thật là làm tôi thất vọng, tôi còn tưởng các người khá lên!” Triệu Thiết Căn tức giận nói.
Làm gì có chuyện Triệu Cầm có thể chịu tủi nhục như vậy, bà ta kiêu ngạo “Ai nói biệt thự này không phải của chúng tôi? Bố, biệt thự này thật sự là của bọn con, bố không tin thì nhìn xem!”
Sau đó, Triệu Cầm lấy điện thoại ra mở tệp ảnh chụp sổ đỏ biệt thự, đám người nhà họ Triệu vội ngó đầu qua xem.
Nhìn thấy trên đó thực sự viết tên của Đường Mộc Tuyết, đám người nhà họ Triệu đều sững sờ.
“Thật hay giả?” Một người nghỉ ngờ nói.
Triệu Văn Triết khinh thường nói: “Mọi người tin thật sao?
Bây giờ công nghệ photoshop tiên tiến như vậy, nhà còn có thể làm giả, huống chỉ là một tắm ảnh?”
“Hóa ra là photoshop!” Đám người nhà họ Triệu càng khinh thường hơn.
Như thể Triệu Cầm là chú hề không ra hồn, cả nhà đều ham hư vinh, giả vờ làm đầu to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.