Đây chính là cảm giác bị vả mặt hay sao? Thật sự là một cảm giác không tệ!
Đường Mộc Tuyết từ tận trong xương cốt là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô sống tại Đường Gia luôn khao khát có ngày hơn người, nhận được sự công nhận từ người khác.
Chỉ đáng tiếc, trong năm năm này, cô chưa từng được người khác công nhận, ngược lại trở thành trò cười trong miệng của đám người Đường Gia này.
Cho đến hôm nay, cô mới có cảm giác bản thân cuối cùng đã có cơ hội đứng lên được, trong mắt nhìn của đám người Đường Gia cuối cùng đã có thể đứng thẳng lên.
Nghĩ đến những uất ức những năm gần đây, lại nhìn đám người Đường Gia đang bị hóa đá, Đường Mộc Tuyết thật sự có xúc động muốn khóc.
Sự uất ức này vẫn luôn ẩn giấu trong trái tim cô quá lâu rồi, cô chờ đợi ngày những người Đường Gia phải dùng cặp mắt khác nhìn mình, chờ đợi đã quá lâu, quá lâu rồi; cho nên ngay giây phút đó đến, trong lòng Đường Mộc Tuyết như có trăm ngàn mối đan xen, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi trên gò má.
Chỉ có người từ vực sâu bò lên cao mới có thể hiểu được cảm giác lúc này của Đường Mộc Tuyết.
Giống như việc bạn phải chịu uất ức nhiều năm như vậy, cảm giác vui mừng khi trở thành người thành công ấy không có người nào có thể cảm nhận được.
Giống như có những học sinh thi đại học, khi bạn đã không ngừng cố gắng, nhưng lại không nhận được công nhận, tất cả mọi người đều cho rằng bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430317/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.