Dương Tiêu đau lòng cho Đường Mộc Tuyết, cũng không hề để ý đến chuyện này.
Năm năm còn có thể nhẫn nhịn được, còn thiếu một hai ngày này hay sao?
Điều khiến Dương Tiêu khấp khởi vui mừng chính là, hai ngày này Đường Kiến Quốc bị Triệu Cầm vắt kiệt không ít, hai ngày này phóng túng quá độ khiến cho thận có chút suy yêu, đêm hai ngày hôm nay cũng trở nên yên tĩnh hơn ít nhiều.
Sáng sớm ngày hôm saul Dương Tiêu thức dậy từ sáng sớm, lập tức đến chợ rau mua thức ăn nấu nướng, còn Đường Mộc Tuyết vẫn kiên trì thức dậy chạy bộ tập luyện buổi sáng.
Còn Đường lão thái thái từ sáng sớm đã đến bệnh viện, cũng vì ngày hôm nay là ngày Đường Hạo xuất viện.
“Hạo Hạo, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?” Đường lão thái thái quan tâm hỏi.
Sắc mặt Đường Hạo rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: “Bà nội, cháu đã đỡ hon nhiều rồi, đợi lát nữa có thể xuất viện rồi; những ngày này tên tiểu tiện nhân Đường Mộc Tuyết có thể trải qua những ngày như cá gặp nước đúng không?”
Nghĩ đến việc Lưu Mộng Lị cùng bản thân mình đã xé rách lớp da mặt, dẫn đến việc bản thân hắn thương tích đầy mình, nghĩ đến chuyện này Đường Hạo hận đến mức ngứa răng.
Hai ngày này ở bệnh viện, Đường Hạo tiếp nhận điều trị, xử lý sạch sẽ mầm bệnh giang mai cùng với làm lại vài chiếc răng giả.
Vốn dĩ trước đây có một chiếc răng bị Dương Tiêu đụng xe làm rơi mất một chiếc răng, hiện tại lại rụng tiếp vài chiếc, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430307/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.