Chương trước
Chương sau
Sau khi giai điệu cuối cùng kết thúc, hiện trường hơn ngàn người lúc này mới từ từ mở mắt nhìn. Vô số loài chim chóc vẫn chăm chú nhìn Dương Tiêu, tập trung tinh thần, giống như đang tham kiến vị vương của mình.
Lúc này, không có bắt kỳ ai vỗ tay khen ngợi. Vào khoảnh khắc này, ánh mắt hơn ngàn người đều si mê nhìn về phía trước.
Dương Tiêu thở dài, tự lẫm bẩm nói: “Ảnh Huyên, anh từ đầu đến cuối đều tin rằng, em vẫn chưa chết; anh tin rằng nhất định có một ngày, em sẽ tuyệt đại phong hoa quay trở về!”
Tình cảm mà Dương Tiêu dành cho Lăng Ảnh Huyên đến bản thân hắn cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, tình cảm trong lòng chiếm đa số chính là tình cảm bạn bè chiến hữu. Hiện tại, hắn đã là người có gia đình, có Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu chỉ đơn thuần hy vọng Lăng Ảnh Huyên có thể bình an vô sự.
Chớp mắt, mọi chuyện đã trôi qua được năm năm.
Dương Tiêu trước đây cũng đã có dự tính, đợi đến khi thực lực của bản thân hồi phục lại đỉnh cao, hắn nhất định phải điều tra người thao túng đằng sau kẻ nào đã sắp xếp nhóm sát thủ cấp thế giới để đối phó với hắn cùng các đồng đội khác, hắn phải báo thù cho những đồng đội đã hy sinh, bản thân dù cho phải đi khắp chân trời góc biển, cũng phải tìm cho ra tung tích của Lăng Ảnh Huyên.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nhìn thấy Dương Tiêu đang từ từ nhắc người đứng dậy, Lưu Sướng triệt để hoàn toàn bái phục, đây mới đích thực là âm nhạc gia, đây mới đích thực là bản hòa tấu Song of Herding Sheep.
Khi âm điệu đầu tiên vang lên, Lưu Sướng liền biết rõ, tài năng của Dương Tiêu cao thâm đến mức bản thân không cách nào với tới được.
“Vãn bối Lưu Sướng tham kiến Dương đại sư!” hai mắt rưng rưng nước mắt của Lưu Sướng nhìn sang Dương Tiêu Xoạt!
Tận mắt chứng kiến Lưu Sướng Lưu đại sư nghệ sĩ đàn piano cấp quốc gia chủ động bái kiến Dương Tiêu, hiện tại hơn hàng ngàn đôi mắt đều không ngừng giựt nầy.
Những người yêu thích chơi đàn piano đều biết Lưu Sướng chính là đại nhân vật nghệ sĩ đàn piano cấp quốc gia, cũng là sự tồn tại cấp bậc nguyên lão trong thế giới âm nhạc, đức cao vọng trọng.
Cho đến hiện tại, nhìn thấy Lưu Sướng đã cao tuổi như vậy nhưng lại chủ động bước đến tham kiến Dương Tiêu một tên vô danh tiểu tốt, khung cảnh này thật sự khiến người ta cảm thấy kinh động đến tận sâu trong tâm hồn.
Nhưng cũng chỉ có Lưu Sướng biết được, nghe đạo có trước sau, học thuật có nghiên cứu, Dương Tiêu có thể đàn ra tinh túy cùng linh hồn thật sự ẳn sau trong bản hòa tấu Song of Herding Sheep, hơn nữa còn cùng chim chóc trên trời sản sinh ra cảnh tượng như vừa rồi; điều này khiến ông hiểu rõ, sự chênh lệch giữa bản thân cùng Dương Tiêu giống như trên trời dưới đất không cách nào vượt qua được.
Trong lòng dù cho có bao nhiêu không thoải mái, nhưng Lãng Lãng vẫn bị tài năng của Dương Tiêu chinh phục, hắn ôm quyền nói: “Vãn bối tham kiến Dương đại sư!”
Sự việc đã đến nước này, Lãng Lãng không thể không thừa nhận, nếu như so sánh bản thân với Dương Tiêu, thì chẳng khác nào ví mình như thằng hề đang làm xiếc, bản hòa tấu Song of Herding Sheep do mình vừa diễn tấu vừa rồi chính là một biểu diễn thương mại hóa.
“Chúng tôi xin được tham kiến Dương đại sư!” những nghệ sĩ chơi đàn piano có mặt ở buổi hòa nhạc lúc này cũng hướng mắt về phía vị thần minh vừa xuất hiện trong giới dương cầm cung kính nói.
“Xin được tham kiến Dương đại sư!” sau đó, hiện trường hơn ngàn người bừng tỉnh đồng loạt hô hào.
Người có thể đem ý cảnh hoàn mỹ như vậy thể hiện trước mắt quần chúng, đây có lẽ cũng là lần đầu tiên các khán giả có mặt ở khán đài đời này được chứng kiến.
Cũng vì, tài năng đàn piano của Dương Tiêu đã đạt đến ngưỡng xuất thần nhập hóa, chỉ có thể cho người khác ngưỡng mộ ngắm nhìn.
Trong chớp mắt, thủy triều cuồn cuộn, nhập vào trời xanh.
Những người phụ nữ vừa rồi tỏ vẻ khinh thường Dương Tiêu hiện tại xấu hổ không thôi, chính là bọn họ có mắt như mù, không thấy Thái Sơn.
“Xin được tham kiến Dương đại sư!”
Quần chúng xung quanh lại lần nữa hô hào, để bộc lộ tình cảm tôn kính sâu tận đáy lòng của mình dành cho Dương Tiêu.
Tài năng âm nhạc như vậy, nếu như đặt trong phạm vị trong nước, e rằng chỉ có duy nhất một người. Không Sơn Điễu Ngữ, cùng khiêu vũ, bản hòa tấu Song of Herding Sheep, không đường nào xúc phạm được.
Thần sắc Dương Tiêu lúc này vô cùng phức tạp, đột nhiên nhớ đến những chuyện đã chìm trong quá khứ, trong lòng hắn hiện tại như có một bình ngũ vị bị đánh đổ, nếm không ra bất kỳ tư Vị nào.
Cung Linh Nhi triệt để bị tài năng diễn tấu piano của Dương Tiêu làm chấn động đến. Cô quả thực không ngờ đến rằng Dương Tiêu không những y thuật cao mình, còn biết thổi tiêu chơi đàn, mỗi lĩnh vực đều vô cùng xuất sắc, chuyện này thật sự quá là cool rầu!
Từ nhỏ đến lớn, Cung Linh Nhi luôn kiêu ngạo, từ trước đến này chưa từng để những nhân tài kiệt xuất xêm xêm tuổi mình vào mắt.
Nhưng khi đứng trước mặt Dương Tiêu, Cung Linh Nhi lần đầu tiên cảm thấy được cảm giác thất bại nặng nè.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.