Tố Ảnh đưa Nhạn Hồivà Lục Mộ Sinh vào núi Thần Tinh, đi qua cửa núi, Nhạn Hồi vốn tưởnglòng mình sẽ dâng trào biết bao cảm xúc, tuy nhiên lúc qua rồi nàng mớiphát hiện, thật ra cũng chẳng có gì để nhớ.
Nàng đã không còn cảm xúc đối với nơi này nữa.
Có đệ tử núi Thần Tinh ra chào hỏi Tố Ảnh, khi họ đang nói chuyện, Lục MộSinh bên cạnh Nhạn Hồi bỗng hỏi nàng: “Tố Ảnh vì ta đã làm nhiều chuyệnthương thiên hại lý đối với Thiên Diệu sao?”
Nhạn Hồi thoáng imlặng, “Đâu chỉ thương thiên hại lý.” Câu này của nàng nửa như đáp, nửanhư bùi ngùi xúc động, “Nhưng không liên quan đến ngươi, bà ta phanhthây Thiên Diệu phong ấn ở tứ phương, chỉ vì chế tạo một bộ khải giápvảy rồng bảo vệ cho tướng quân kiếp trước trường sinh bất tử.”
Môi Lục Mộ SInh mím chặt, vẻ mặt y đột nhiên lạnh lẽo, chưa kịp nói gì thêm thì Tố Ảnh đã lệnh cho người đưa Nhạn Hồi vào địa lo, còn Lục Mộ Sinhbị đưa đi nơi khác.
Nhạn Hồi ngoảnh đầu lại, Tố Ảnh theo sau nàng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thanh cao như cũ.
Trong địa lao đỉnh Tâm Túc, Nhạn Hồi bị nhốt trong lồng, hai tay bị treo trên không trung.
Tố Ảnh vào nhà lao, phất tay cho các đệ tử núi Thần Tinh lui, trong nhàlao tối tăm, chỉ có cửa sổ sắt nhỏ trên tường sau lưng Nhạn Hồi lọt vàomấy tia sáng. Ánh sáng kéo bóng Nhạn Hồi thật dài, Tố Ảnh đứng lên bóngnàng.
Nhạn Hồi bật cười, “Tố Ảnh chân nhân muốn sử dụng tư hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tam/2405320/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.