Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại đẫ là đêm khuya. Khsi tức như có như không trong không khí khiến NhạnHồi cảm thấy rất là quen thuộc, đây là... khí tức của núi Thần Tinh.
Nhạn Hồi mở mắt, nhìn thấy khung trời đầy sao xuyên qua bóng cây, nàng cảmthấy nơi khóe mắt có ánh lửa cháy sáng, Nhạn Hồi quay đầu nhìn, thấy TốẢnh đang nửa quỳ dưới đất, lòng bàn tay bịt lên cổ Lục Mộ Sinh đang nằm, lớp lớp hàn sương từ kẽ tay bà ta thấm ra, chắc là đang trị thương choLục Mộ Sinh.
Chuyện tước khi ngất đi dần dần hiện rõ trong đầu,nàng cựa quậy muốn ngồi dây, nhưng phát hiện toàn thân không biết bị sức mạnh gì đó trói buộc ngay cả cử động đầu ngón tay cũng vô cùng khókhăn.
Nhạn Hồi thăm dò được tu vi trong cơ thể vẫn còn, chỉ làkhông thể nào điều động. Nàng biết, nhất định là Tố Ảnh đã thi triểnphong ấn gì đó với nàng, còn nàng chắc chắn không thể giải được. NhạnHồi nhanh chóng thản nhiên đón nhận hiện thực này, vì Tô Ảnh không nhânlúc nàng ngất xỉu mà lấy mạng nàng, vậy thì tạm thời cũng sẽ không giếtnàng.
Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tố Ảnh muốn làm gì, bà tađưa nàng và Lục Mộ Sinh cùng đi, nơi này có khí tức của Thần Tinh, thiết nghĩ là đan đến núi Thần Tinh, có điều nơi này cách núi Thần Tinh cũngchỉ có mấy chục dặm đường, vậy tại sao không đến thẳng núi Thần Tinh màphải dừng lại giữa đường chứ?
Nhạn Hồi lại nhìn về phía Lục Mộsinh, lập tức hiểu ra ngay Lục Mộ Sinh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tam/2405317/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.