Điêu Thư Chân đặt tay lên gối, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn hệt một chú thỏ được vuốt lông. 
“Em không ngại giúp chị nâng cao khả năng chịu đau.” Tống Ngọc Thành nghiêm túc nói. 
Những thớ cơ khắp người Điêu Thư Chân căng cứng. Cô cuộn tròn thành một cục trong lòng Tống Ngọc Thành, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. 
“Nếu chị thật sự khao khát đến thế thì em ôm cũng được mà.” Tống Ngọc Thành vỗ về nhè nhẹ trên lưng Điêu Thư Chân, nói như trấn an chú cáo con đang xù lông. 
“Chị không thành vấn đề.” Điêu Thư Chân nói lí nhí, có cảm giác ảo não như bị nói trúng tim đen. Quả nhiên kẻ xấu xa thì có trời thu phục mà, chú cáo con phong lưu, phóng đãng giờ đã triệt để sụp hố. 
Mãi đến đêm thâu, Điêu Thư Chân vẫn trằn trọc trên giường, không cách nào chợp mắt. Cô vùi đầu vào gối, tiếng tim đập vang vọng trong màng tai hệt như chú chim non lần đầu học bay, cứ phành phạch vỗ cánh mãi không ngừng. Chẳng lẽ thật sự cam nguyện đứng dưới kẻ khác, từ đây bị Tống Ngọc Thành “khuyên bảo” hay sao? Không chỉ phải từ bỏ rừng rậm biếc xanh mà ngay cả lòng tự trọng của kẻ nắm quyền cũng chịu mất theo? Thật sự phải cam tâm tình nguyện thần phục Tống Ngọc Thành ư? Tình hữu nghị trong sáng của hai ta cuối cùng sẽ chuyển biến thành thứ gì? 
Cô nghĩ, nghĩ mãi, cứ trằn trọc không yên. Đầu óc đảo tới đảo lui vẫn cứ nấn ná chung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630389/chuong-33.html