Mấy ngày nay, Điêu Thư Chân ở lại đơn vị công tác, ngụp lặn xem các tài liệu trong kho hồ sơ. Cô trải một tấm đệm trong văn phòng, lúc nào mệt không gượng nổi thì nằm lên chợp mắt một lúc xong lại lồm cồm bò dậy làm việc tiếp. So sánh với Điêu Thư Chân đầu tắt mặt tối, Tống Ngọc Thành lại thảnh thơi hơn nhiều vì công tác pháp y về cơ bản đều đã hoàn thành vào lúc khám nghiệm hiện trường. 
Có điều, tuy hai người thuộc cùng một đơn vị nhưng vẫn việc ai nấy làm, bình thường không hề liên quan đến nhau. Vì mấy vụ án treo của thành phố C mà đã mấy ngày Điêu Thư Chân chưa về nhà. Không có cái người ồn ào lại bướng bỉnh này, Tống Ngọc Thành thật sự cảm thấy trong nhà yên ắng đến mức không ở nổi, thế là dứt khoát đến khoa Tâm lý Tội phạm thăm nuôi. 
Khi gặp được Điêu Thư Chân thì cô nàng này đang gục trên đống hồ sơ mà ngủ, là tư thế ngủ kiểu im lìm không hề nhúc nhích tưởng như chết rồi, nom chẳng khác gì thi thể, khiến Tống Ngọc Thành phải chau mày. Cô đắp tấm thảm lông trong tay lên người Điêu Thư Chân. Đối phương cảnh giác choàng tỉnh giấc, hai mắt trợn to, rất giống một chú cáo con xù lông. Tuy nhiên, sau vài giây sửng sốt, lim dim thấy là Tống Ngọc Thành, cô lại khôi phục trạng thái mơ màng chỉ trong vài giây, ngoẹo đầu toan ngủ tiếp. 
Tống Ngọc Thành vội túm lấy cổ áo sau gáy đối phương, động tác nhuần nhuyễn như túm một chú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630386/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.