Mười giờ sáng, Tống Văn mang theo Lục Tư Ngữ đúng giờ xuất hiện trong phòng họp Cục cảnh sát Nam Thành. Bởi vì là ngày nghỉ nên trong Cảnh cục rất yên tĩnh, chỉ có các thành viên liên quan toàn bộ đến đông đủ. Tống Văn ngồi xuống trực tiếp chủ trì cuộc họp nói: "Trước tiên chúng ta tổng hợp tình huống tử vong của Hạ Vị Tri, hiện tại có thể xác định được nguyên nhân tử vong không?" Hai mắt Lâm Tu Nhiên vẫn còn đen, hiển nhiên là cả đêm không ngủ. Anh ta đem ảnh chụp xương cốt chiếu lên màn hình, có thể nhìn ra, xương cốt ghép vào vẫn chưa đầy đủ. "Chúng tôi đã vớt suốt đêm qua, cuối cùng vớt lên được tổng cộng hơn một trăm khối xương, những khối xương nhỏ và nhẹ như xương bàn đạp, xương ngón tay đoán chừng đã rơi mất. Mười tám năm, thi thể đã hoàn toàn hoá xương trắng, hơn nữa bộ xương này không được đầy đủ, nguyên nhân tử vong trước mắt chưa thể xác định được. Lúc rạng sáng, dưới kẽ hở của tường cống thoát nước, chúng tôi phát hiện được một cái móng tay gãy, may mà cái móng tay này nằm ở vị trí khá cao nên vẫn còn được giữ nguyên vẹn." Vừa nói, Lâm Tu Nhiên vừa chuyển sang ảnh khác, trong ảnh là vách tường của cống thoát nước, trên đó là nhiều vết xước đan xen nhau, đó là dấu vết của người từng dùng hai bàn tay cào lên vách tường. Tấm ảnh đã được chỉnh tăng độ sáng nhìn qua còn kinh sợ hơn, khiến cho người nhìn không khỏi sởn tóc gáy. Người phụ nữ kia từng ở dưới nền đất u ám mà nhận hết tra tấn, cuối cùng thì chết đi. "Ngoài ra, chúng tôi còn tìm được một con dao hồ điệp nhỏ, nghi ngờ là hung khí, chỉ có điều hung khí này không dùng để giết chết Hạ Vị Tri, có lẽ bà ta sau khi hôn mê thì bị người đẩy vào đường nước." Lâm Tu Nhiên nói chuyện, trên màn hình chiếu ra một con dao hồ điệp tinh xảo. Lâm Tu Nhiên tiếp tục tổng kết tình hình: "Chúng ta có thể cơ bản xác định, nạn nhân Hạ Vị Tri buổi tối ngày 12 tháng 9 mười tám năm trước bị người lừa tới miệng cống thoát nước, nạn nhân có thể đã bị tiêm thuốc, cũng có thể đã trọng thương, tiếp đó nghi phạm đẩy Hạ Vị Tri xuống cống thoát nước, Hạ Vị Tri ở trong đó tỉnh lại, vùng vẫy kêu cứu khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng thì tử vong. Trong lúc này không ai nghe thấy tiếng kêu cứu hay phát hiện ra bà ta, mà nơi này vừa lúc là điểm mù của viện dưỡng lão nên sau đó cũng không có ai điều tra nơi này." Lâm Tu Nhiên chỉ vào ảnh chụp nói: "Nói đến móng tay, đây là vị trí chúng tôi phát hiện ra móng tay người chết, cũng coi như có được một tin tức tốt, vị trí này nằm ở cao lại trong một rãnh nên không bị nước bùn trong cống nước làm ô nhiễm, trên móng tay tôi xét nghiệm ra được có một giọt máu không thuộc về máu của nạn nhân. Điều đáng tiếc chính là bởi vì máu của người bị hại và nghi phạm trộn lẫn vào nhau, trước mắt không thể phân tích ra được DNA của nghi phạm, khoa kỹ thuật đang thử tách rời chúng. Nhưng mà mọi người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, mẫu máu đã bị nhiễm bẩn nghiêm trọng, lấy kỹ thuật hiện giờ thì chắc không tách ra được, trước mắt chỉ có thể xác định nghi phạm có thể là đàn ông." Có đôi khi chứng cứ hiện trường lại thần kỳ như thế, cách mười lăm hai mươi năm, chỉ cần tồn tại nửa giọt máu thì vẫn có thể bắt được hung thủ hoặc nghi phạm. Nhưng trong vụ án giết người này, mẫu máu trộn lẫn bị ô nhiễm là chỗ khó của điều tra, hơn nữa vết máu trên móng tay quá ít, số lần làm xét nghiệm cũng có hạn, vì vậy mà giọt máu quý giá ấy nhất thời không thể nói cho bọn họ biết hung thủ là ai. Nghe kết quả pháp y phân tích, Phó Lâm Giang đè lại huyệt thái dương: "Cho nên năm đó nhân chứng tận mắt nhìn thấy đã nói dối sao?" Tống Văn nói: "Trước mắt không thể loại trừ, cũng có thể người kia đã sát hại Hạ Vị Tri." Chu Hiểu đã bắt đầu liên hệ nhân chứng tận mắt nhìn thấy năm đó, nhưng mà...... Không nói đến việc khó liên hệ, sau khi liên hệ được thì tin tức hữu ích cung cấp được cũng rất ít. Từ Dao lấy ra vài tấm ảnh kiểm tra dấu vết: "Nắp cống thoát nước lúc đó cùng hiện tại không quá giống nhau, đều là hợp kim có trọng lượng nhất định, nhưng mà nắp cống thoát nước của Viện dưỡng lão Vu Sơn không lớn, hơn nữa đây là loại nắp kiểu cũ, nếu sử dụng dụng cụ như gậy gộc thì một người trưởng thành là có thể cạy lên, thậm chí một người chưa trưởng thành nhưng có sức lực lớn cũng có thể cạy được." "Ít nhất thì cái móng tay cùng con dao này có thể chứng minh được Hạ Vị Tri tử vong là vì bị giết." Tống Văn vừa nói vừa gõ ngón tay lên bàn, "Mọi người có ý tưởng gì về nguyên nhân giết người của hung thủ không?" Tin tức có được quá ít, cái này cần phải động não, thậm chí là phỏng đoán. Phó Lâm Giang nói: "Tôi nghĩ rằng không thể loại trừ khả năng đồng phạm giết người diệt khẩu." Lão Giả bổ sung thêm: "Có khi nào Hạ Vị Tri không phải là hung thủ giết những ông bà lão kia mà chỉ là một người cõng nồi hay không?" Tống Văn lắc đầu: "Tôi tin vào phán đoán của cảnh sát năm đó, ít nhất nhìn vào chuỗi chứng cứ thì Hạ Vị Tri là người biết biết rõ tình tiết cùng thao tác, này cũng trùng với khẩu cung của Đỗ Nhược Hinh, bà ta không có khả năng là hoàn toàn vô tội." Cậu nghĩ nghĩ còn nói, "Không thể loại bỏ một khả năng, cũng có thể bởi vì điều tra của cảnh sát làm cho một số người già biết được nhóm người bọn họ chết vì bị mưu sát nên sinh ra ý niệm báo thù cho người chết trong đầu, tiếp đó thì sát hại Hạ Vị Tri." Là những người cao tuổi trong viện dưỡng lão, tính mạng của bản thân họ cùng người thân đã bị uy hiếp, bọn họ có lý do giết người và trả thù nhất. Người cuối cùng nói nhìn thấy Hạ Vị Tri đi xuống lầu là một bà lão, chồng của bà ấy cũng là đã qua đời trong viện dưỡng lão này. Oan oan tương báo*, nếu những người lớn tuổi này liên hợp lại đẩy Hạ Vị Tri xuống cống nước giết chết bà ta, vậy thì một số lời khai năm đó không thể dùng được. Mà những ông bà cụ cũng đã gần đất xa trời năm đó, bây giờ còn được bao nhiêu người ở nhân thế chứ? Nếu hung thủ đã chết vậy thì vụ án này sẽ khó khăn hơn vài phần. Tống Văn tiếp tục mạch suy nghĩ: "Mặc kệ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nghi phạm hay nhân chứng đều là người có dính dáng đến viện dưỡng lão......" Đang nói thì cửa phòng họp chợt bị người bên ngoài đẩy vào, Tống Văn ngẩng đầu lên liền thấy Cố cục với vẻ mặt nghiêm túc đứng ngoài cửa. Lục Tư Ngữ cũng dừng ghi chép nhìn bọn họ. Sau lưng Cố cục còn có bốn năm người khác vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, Cố cục vừa đến, Tống Văn tự động ra khỏi chỗ ngồi. Cố cục đứng trước mặt mọi người, trầm giọng nói: "Hôm nay, mới sáng sớm mà mọi người đã đến tăng ca, thật sự rất vất vả. Ở đây tôi có hai tin tức muốn nói cho mọi người." Ông hắng giọng tuyên bố: "Chuyện thứ nhất, Bạch Lạc Nhuế đã tự tử trong nhà tạm giam." Một câu này như gây ra một đợt sóng dữ. Lão Giả nhịn không được trực tiếp kêu lên: "làm sao có thể?" Hôm qua bọn họ hao hết tâm sức đi bắt người, hiện giờ mới qua một ngày đã xảy ra chuyện. Chu Hiểu cũng nhíu mày nói: "Không có khả năng, lúc con áp giải cô ta đến nhà tạm giam thì đã cho người khám xét và đổi quần áo cho cô ta rồi mà." Lâm Tu Nhiên cùng Tống Văn liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên anh ta cũng không biết gì về chuyện này. Cố cục giải thích: "Bạch Lạc Nhuế lấy cớ vòng tay của mình đã mang lâu lắm rồi nên không tháo xuống được nên cái vòng kia đã theo cô ta vào phòng tạm giam, trong vòng tay cô ta đã giấu một loại chất độc, tối qua thừa lúc mọi người trong phòng tạm giam không chú ý đã tự sát. Bệnh viện vừa thông báo đến, người đã chết." Tống Văn nghe xong thì mày xoắn lại, thời điểm bắt Bạch Lạc Nhuế, cậu từng quan sát cái vòng kia, vòng tay đó rõ ràng đã mang từ nhỏ, ai có thể ngờ rằng cái vòng đó có thể mở ra, và Bạch Lạc Nhuế đã để thuốc độc trong đó chứ...... Tống Văn mở miệng nói: "Đã thẩm vấn người tiếp xúc cuối cùng với Bạch Lạc Nhuế chưa? Có thể là bị giết không?" Cố cục lắc đầu nói: "Bên nhà tạm giam đã điều tra qua, video giám sát cũng đã lấy ra, thời gian cô ta tử vong không có ai đang hoạt động ở gần đó cả, bọn họ kết luận là phạm nhân sợ tội tự sát." Trong nháy mắt, Tống Văn đã hiểu được câu nói cuối cùng kia của Bạch Lạc Nhuế là có ý gì ____ Nếu ngày đó đến thì tôi nhất định sẽ tự mình sạch sẽ lưu loát chấm dứt sinh mệnh bản thân, tuyệt đối không liên luỵ những người khác. Người kiêu ngạo, kiên quyết như cô ta thì có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã lựa chọn cái chết để chấm dứt tất cả. Nghe xong tin tức Cố cục tuyên bố, Lục Tư Ngữ đem bút ngậm vào miệng cắn một chút. Chỉ có người chết thì mới an toàn nhất, hiện tại rất nhiều đáp án đã theo cái chết của Bạch Lạc Nhuế mà trở thành bí mật. "Chuyện thứ hai...... Sáng nay, sau khi xác nhận tin tức Hạ Vị Tri tử vong tôi đã báo cáo lên Cục cảnh sát tỉnh, vì thế trên tỉnh cục quyết định thành lập chuyên án điều tra Viện dưỡng lão Vu Sơn. Đây là người từ Tỉnh cục phái xuống phụ trách vụ án này, Hứa Trường Anh." Cố cục vừa nói vừa chỉ về một người đàn ông cao gầy phía sau. Người đàn ông nhìn qua đầu ba mươi, dáng người thẳng tắp, đôi mắt sắn bén như chim ưng, anh ta từng bước đi về phía trước, cao giọng chào hỏi: "Xin chào mọi người, tôi tên Hứa Trường Anh." Cố cục nói: "Tống Văn, lần này đội các cậu có công phá án, bất quá tiếp theo vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải căng chặt ra nữa, các cậu giao nhận cho tổ chuyên án đi." Sau đó ông nhìn về phía Lâm Tu Nhiên, "Chủ nhiệm Lâm, cậu phối hợp với công việc của đội trưởng Hứa nhé. Từ hôm nay, đội trưởng Hứa sẽ chuyển phòng họp nhỏ thành văn phòng tạm thời, cùng mọi người làm việc trong một khoảng thời gian, sau này mọi người chiếu cố, phối hợp với nhau nhiều hơn......" Tin tức thứ hai Cố cục công bố cũng kinh ngạc không kém gì tin đầu tiên. Cái này có nghĩa là, Tống Văn và đội một phải rút khỏi vụ án này. Nhất thời bên dưới vang lên tiếng xì xào bàn luận. Lão Giả bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Đây là đến hái đào à......" Án tử của Trương Bồi Tài vẫn là đội Tống Văn phụ trách, hiện tại lại xuất hiện nghi án nhiều năm trước, hơn nữa nghi phạm đã chết...... Cho nên lúc này trong mắt một số người thì chân tướng đã không còn quan trọng nữa. Vụ án mười mấy năm trước, nghi phạm tử vong, chỉ cần tìm ra được hung thủ có thể thuyết phục người khác thì đã có thể kết án. Người tỉ mỉ còn có thể tra ra ai đã giết Hạ Vị Tri, nếu cẩu thả thì báo lên tên của vài người cao tuổi đã qua đời là có thể ghim nghi phạm, cũng có thể kết án. Thái độ của Lục Tư Ngữ lại khác lão Giả, anh lén lút mở điện thoại tra bản đồ, Tỉnh cục cách nơi này của bọn họ đến ba tiếng ngồi xe, đội người này rõ ràng sáng nay nhận được tin tức đã lập tức trực tiếp chạy đến. Hứa Trường Anh, cái tên này Lục Tư Ngữ đã sớm nghe qua, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Tỉnh cục, năm nay ba mươi ba tuổi, chính trực mạnh mẽ nhiều năm, liên tiếp phá được các đại án, là cấp dưới ưa thích của Tống cục, tư lịch của anh ta nếu điều tra loại vụ án tồn động nhiều năm này cũng rất phù hợp. Nếu Tỉnh cục đã phái anh ta xuống thì đã quyết định muốn chấm dứt vụ án này. Lục Tư Ngữ cắn nắp bút ngẩng đầu nhìn Hứa Trường Anh, dường như nhận ra tầm mắt của Lục Tư Ngữ mà Hứa Trường Anh cũng quay đầu lại nhìn thẳng anh, Lục Tư Ngữ vội vàng tránh né ánh mắt. Ánh mắt người kia quá lợi hại, như của một thợ săn khiến anh có chút không quá thoải mái. Phó Lâm Giang nghe xong thì nhíu mày tự hỏi, có lẽ cấp trên cho rằng đội một của bọn họ còn quá trẻ, tư lịch còn quá thấp nên không muốn đem vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn giao cho bọn họ, nhưng bình thường loại tình huống này thì cũng sẽ để người của đội bọn họ gia nhập tổ chuyên án cùng đi theo điều tra. Hiện tại Cố cục trực tiếp để Tống Văn bàn giao, không quá hợp lẽ thường, việc này có hơi mang ý cưu chiếm thước sào**, làm cho trong lòng mọi người không quá thoải mái. Mệnh lệnh đã được đưa ra, mấy người ngồi đây tâm tư xoay chuyển, chuyện vụ án không thể tiếp tục nữa rồi. Cố cục giới thiệu vài thành viên của tổ chuyên án, lại an bài công việc, tiếp đó gọi Tống Văn đứng bên cạnh: "Tống Văn, cậu đi với tôi." Tống Văn biết Cố cục có lời muốn giải thích, đi theo ông vào văn phòng cục trưởng. Quả nhiên, Cố cục vừa cửa đã đi thẳng vào vấn đề: "Cái chết của Bạch Lạc Nhuế không phải trách nhiệm của cậu, cô ta xảy ra chuyện khi đang ở nhà tạm giam, cậu không cần nghĩ nhiều, cũng không cần áp lực vì chuyện này." Tống Văn nói: "Con không lục soát ra được chất độc, đây là trách nhiệm của con." Cố cục thở dài nói: "Không riêng gì cậu, tôi cũng nhìn không ra, nhân viên bên nhà tạm giam cũng không nhìn ra, nhân viên làm nhiệm vụ cũng không nhìn ra được sự bất thường của cô ta, tất cả đều có trách nhiệm. Tóm lại, chuyện này nói sau đi, ít nhất vẫn còn có Đỗ Nhược Hinh và Nguỵ Hồng, vụ án Trương Bồi Tài từ từ tra hỏi cho rõ ràng." Ông dừng một chút lại nói, "Vụ án này cậu phá không tồi." Tống Văn không hé răng, Cố cục càng khen ngợi cậu càng biết đây chỉ là làm nền cho chuyện bàn giao vụ án mà thôi, Cố cục đây là sợ cậu có bực dọc trong lòng. Cố cục uống một ngụm trà nói: "Về phần Viện dưỡng lão Vu Sơn thì vụ án này ảnh hưởng quá lớn, liên luỵ rất nhiều, năm đó Ngô Thanh vì tra vụ án này mà chân cũng gãy. Tuy nói đó là mười mấy năm trước nhưng bây giờ thì cũng khó tránh khỏi nguy hiểm. Rạng sáng hôm nay tôi hoàn thành báo cáo với bên Tỉnh cục thì bên kia nói sẽ sắp xếp, hiện giờ cục trưởng trực tiếp phái người đến tiếp quản, chưa hẳn không phải là chuyện tốt, vừa lúc chúng ta có thể ném củ khoai nóng phỏng tay này đi. Cậu dù sao tư lịch vẫn còn ngắn, loại điều động này là bình thường, cậu không cần nghĩ nhiều." Tống Văn nâng đầu nói: "Con hiểu mà, con nghe theo sắp xếp của cấp trên, nếu vụ án nằm trong tay đội trưởng khác thì cũng sẽ như thế thôi, con sẽ cho người bắt đầu tập hợp tài liệu." Cố cục biết tính tình của Tống Văn, tuy rằng bình thường rất dễ nói chuyện nhưng đôi khi lại vô cùng háo thắng, lần này ông lại làm trò đòi vụ án trong tay Tống Văn trước mặt mọi người, ông lo trong lòng cậu sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng Cố cục thật không ngờ, lần này Tống Văn lại phối hợp như vậy, nói muốn bàn giao vụ án liền lập tức giao ra. Cố cục tựa vào ghế xoay nói: "Cậu vừa phá được vụ án, là công thần của cảnh cục, tiếp theo cậu mang theo người của đội cậu nghỉ ngơi hai ngày đi, dù sao ngày nghỉ Đoan Ngọ vẫn chưa hết, không cần phải căng chặt như thế. Vụ án thì luôn phá không xong, nếu có vụ án mới, tôi sẽ giao cho cậu." Tống Văn vâng một tiếng nói: "Vậy Cố cục, nếu không còn gì nữa thì con ra ngoài đây." "À...... Tôi không còn gì nữa." Nói như vậy trong lòng Cố cục càng thêm kỳ lạ, chỉ là ông nhìn vẻ mặt của Tống Văn, một chút cũng không nhìn ra được manh mối gì, chỉ có thể hy vong Tống Văn đúng là thản nhiên như ngoài mặt. Tống Văn đút hai tay vào túi ra khỏi văn phòng Cố cục, đi đến một góc bí mật trên hành lang tầng một liền gọi cho Lý Loan Phương một cuộc điện thoại, vừa kết nối không đợi Lý Loan Phương mở miệng, Tống Văn đã nói thẳng: "Mẹ, đừng cho là con không biết ai đang giở trò quỷ sau lưng." Cậu không tức giận với Cố cục là bởi vì cậu biết rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng hiểu tính tình của Tống Thành. Việc này nhất định là Tống Thành ở giữa làm khó dễ, không có mệnh lệnh trực tiếp của cục trưởng Cục cảnh sát Tỉnh thì Cố cục cũng sẽ không quyết định như vậy. Hiện tại cử ai đến cũng tương tự nhau thôi, đều sẽ kéo đội một bọn họ ra khỏi tiến triển của vụ án này. Tống Văn sở dĩ đáp ứng nhanh như vậy, một là vì cậu biết đây là an bài của Tống Thành, một cái khác chính là bởi vì Lục Tư Ngữ, anh ấy đã chú ý quá nhiều vào vụ án này, có lẽ thế này lại là một chuyện tốt. Tác giả có lời muốn nói: Tống Thành: Vụ án cứ giao cho người khác, con đi hưởng tuần trăng mật đi. Tống Văn:??? Ngày mai sẽ vào vụ án tiếp theo: Tá Thi Hoàn Hồn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]