Bầu trời vừa quang đãng được buổi sáng thì đến trưa lại xuất hiện mưa phùn, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ có chút kiềm nén mà đi ra từ sân nhỏ, đường đi trong thôn có hơi hẹp hơn so với trong thành phố. Thôn Văn Đầu này nổi tiếng với nghề trồng trà, trên ngọn núi cách đây không xa có một vườn đều là cây trà cao đến nửa người, thỉnh thoảng có chim chóc bay lượn trên bầu trời.
Lục Tư Ngữ nói: "Tôi có mang theo thức ăn, nếu không thì chúng ta tìm chỗ nào hâm nóng đi?"
Tống Văn gật đầu, hiện tại là giờ cơm trưa, trong thôn là một mảnh yên lặng, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng chó sủa. Cậu ngẩng đầu hít một hơi thật sâu: "Không khí ở đây thật tốt, so với trong thành phố tốt hơn nhiều, phong cảnh rất thích hợp làm du lịch hoặc nông gia nhạc*."
Lục Tư Ngữ còn đang suy nghĩ, cúi đầu ừ một tiếng.
Tống Văn lại nói: "Cảm giác vụ án này sẽ không phức tạp, trong thôn tuy nhiều người nhưng phù hợp điều kiện kia thì chắc không nhiều đâu, lần lượt sắp xếp điều tra thì khẳng định khoảng một hai ngày là tìm được hung thủ rồi. Anh coi như mượn dịp này ra ngoài hít thở không khí trong lành đi."
Hai người đi về phía trước mấy trăm mét, bỗng Tống Văn chỉ vào một bên núi: "Ở đây cư nhiên có người có cùng suy nghĩ với tôi, thật có một làng du lịch nhỏ nè."
Lục Tư Ngữ bị đánh gãy suy nghĩ, theo tay cậu chỉ thì thấy một tấm bảng quảng cáo ven đường, trên đó viết "Chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-hinh-su-trinh-sat/934435/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.