"Chủ gia đình này họ Chu, tên Chu Sở Quốc. Người chết bao gồm anh ta, mẹ anh ta là Trần Thuý Hoa cùng vợ là Dương Lê. Sáng nay, có người nghe được tiếng kêu thảm thiết từ trong nhà bọn họ, chạy đến thì phát hiện cửa mở một nửa, thấy có người nằm đó liền báo cảnh sát." Trương Đại Hải vừa dẫn bọn họ vào cửa vừa giới thiệu. Lâm Tu Nhiên vào cửa, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ mang bao tay cùng bao chân rồi đi vào sân. Ở trong sân đã có ba người đang đứng đó, một người đàn ông trung niên mang một cái kính cận trông hơi ngốc đang cầm dụng cụ pháp y kiểm tra, đứng cạnh đó là một người hơi béo đang chụp ảnh, còn có một cảnh sát nhỏ vừa qua tuổi thanh xuân thấy thi thể thì sợ hãi không dám tiến lên phía trước. Trương Đại Hải giới thiệu: "Lý Đức là pháp y của huyện chúng tôi, đã từng liên hệ với Lâm pháp y. Tiểu Ngô của phòng vật chứng, cảnh sát nhỏ kia họ Mạnh, gọi cậu ta là Tiểu Mạnh là được rồi." Lâm Tu Nhiên nhìn một vòng, cái sân nhỏ này chính là hiện trường vụ án, hỏi: "Ảnh chụp đã chụp toàn bộ chưa?" Trương Đại Hải cười gật đầu: "Đều xong rồi." Ở cạnh cửa sắt có hai thi thể một nam một nữ đang nằm trên đất, tuổi đều khoảng ba mươi, hẳn là vợ chồng Chu Sở Quốc và Dương Lê. Hiện tại đã gần tới mùa hè nên quần áo trên người họ cũng không nhiều, mặt hai nạn nhân đều trắng bệch, cương cứng đã hình thành, thi thể hiện ra tư thế cứng nhắc quỷ dị. Cúc áo trên người vợ rớt ra, giày của người chồng cũng rơi một bên, tay trái người chồng đang kéo chặt tay phải của người vợ. Trên tay phải thi thể người chồng có một vết cháy xém, rất rõ ràng đây là chỗ điện giật bị thương. Lâm Tu Nhiên nhìn vài lần rồi nhíu mày: "Các anh đã di chuyển hai thi thể này sao?" Lão Lý pháp y đang dứng trong sân bị anh hỏi mà sửng sốt, nhìn về phía Trường Đại Hải cầu cứu. Y vốn không định di chuyển hai thi thể kia nhưng lúc sáng Trương Đại Hải đã ra lệnh. Nghe câu hỏi của Lâm Tu Nhiên, Trương Đại Hải vội vàng giải thích: "Khi chúng tôi chạy đến thì ba người họ đã chết, khi đó tay Chu Sở Quốc vẫn còn đang kéo tay nắm cửa. Chúng tôi ngắt nguồn điện, vì để thuận tiện mở cửa nên đem tay anh ta kéo xuống dưới...... Những cái khác thì không nhúc nhích gì cả. À đúng rồi, cái cúc áo kia không phải chúng tôi cởi." "Cúc áo hẳn là rớt ra khi giãy dụa, sau này gặp tình huống như vậy tốt nhất đừng di chuyển, chờ chúng tôi đến rồi hãy xử lý." Lâm Tu Nhiên ngồi xổm xuống, kiểm tra sơ bộ hai thi thể, anh nhìn vết điện lưu lại trên tay người đàn ông, lại cảm nhận một chút độ cương cứng nói: "Thời gian tử vong là từ sáu giờ đến tám giờ sáng, cụ thể hơn thì phải khám nghiệm tử thi, nguyên nhân tử vong hẳn là đều bị điện giật." Nói xong anh ta đứng dậy đi vào bên trong, sau cả một buổi sáng phơi nắng, nước trong sân đã bớt đi rất nhiều nhưng vết nước vẫn còn, chính giữa sân có một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm úp sấp trên vũng nước, chắc là mẹ của Chu Sở Quốc, Trần Thuý Hoa. Lâm Tu Nhiên đi qua đi lại tỉ mỉ nhìn, vén mái tóc lên nhìn gương mặt của bà lão. Bà nằm trên vũng nước trên mặt đất, có thể thời điểm ngã sấp xuống đụng phải nên trên thái dương có vết máu, mặt bà có màu xám trắng, mắt nửa mở, cái tư thế nằm sấp kia nhìn qua như một khối thịt nằm trên mặt đất. Bởi vì chết do điện giật nên tay bà co rút, như là móng vuốt kéo căng của động vật đang muốn bắt lấy thứ gì đó. "Hiện tại xác định là mưu sát, hung thủ đối với tình huống xung quanh thập phần quen thuộc, hẳn là người quen, có thể loại trừ gây án không cố định. Các anh tốt nhất là xin cấp trên cử cảnh sát kiểm tra chặt chẽ nhà ga phụ cận, phòng ngừa nghi phạm chạy trốn." Tống Văn mang bao tay nói, "Người trong thôn cũng phải chú ý." Trương Đại Hải lúc này mới nghĩ đến cái này, sắc mặt khẽ biến móc ra điện thoại nói: "Tôi lập tức gọi điện thoại." Tống Văn nhìn ra Trương Đại Hải người này nhìn thì chu đáo nhưng kỳ thật chính là một cái chày gỗ, không thể trông cậy gì. Cảnh sát nhỏ cùng người bên vật chứng kia đều không có nhiều kinh nghiệm, có thể còn chưa nhìn qua được mấy người chết. Cậu sai bọn họ đi thăm dò cơ bản hiện trường, sau đó quay lại hỏi Trương Đại Hải: "Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy mà thôn trưởng không đến sao?" "Haiz đừng nói nữa, trưởng thôn cũ năm trước bị trúng gió, hai tháng trước vừa qua đời, trong thôn có mấy người đang tranh đoạt gay gắt vị trí trưởng thôn này. Mấy người đó bình thường rất dữ dội, mà khi thật sự xảy ra chuyện thì ai nấy cũng kinh hãi. Hiện tại người quản lý công việc là bí thư chi bộ, buổi sáng lúc các cậu chưa tới thì ông ấy có ghé qua, dặn dò chuyện tra án trong thôn sẽ hết sức phối hợp." Trương Đại Hải nói chuyện từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, còn đưa cho Tống Văn một điếu. Tống Văn khoát tay ngăn lại: "Tôi không hút thuốc." Trương Đại Hải không buông tha: "Đến đến đến, không cần khách sáo, thuốc này tuy không đắt như ở chỗ các cậu nhưng hút cũng được lắm." Tống Văn cau mày không chút lưu tình nói: "Đây là hiện trường, anh muốn hút thì ra ngoài hút xong rồi vào." Trương Đại Hải lúc này mới từ bỏ, a một tiếng, đem thuốc vắt lên tai. Lục Tư Ngữ biết tính Tống Văn, trong cuộc sống hằng ngày cậu sẽ có sự tôn trọng đáng có với những người lớn tuổi. Nhưng chỉ cần trong công tác thì Tống Văn luôn rất nghiêm túc, nếu ai đó công việc làm không tốt thì liền gây khó dễ với người đó, mặc kệ đối phương có lai lịch, tuổi tác thế nào, một chút mặt mũi cũng không cho. Trương Đại Hải này vỗ mông ngựa lại vỗ đến tận móng ngựa*, xứng đáng bị Tống Văn cho một bài học. Sau đó Tống Văn hỏi Trương Đại Hải: "Nghề nghiệp của những nạn nhân thì sao?" Trương Đại Hải nói: "Trần Thuý Hoa từ lâu đã ở nhà nhàn rỗi, Chu Sở Quốc là kế toán của thôn, Dương Lê thì ở nhà làm nông thuận tiện chăm sóc con cái người thân trong nhà." Tống Văn gật đầu, đi vào nhà nhìn một vòng, Trần Thuý Hoa ở lầu một, vợ chồng Chu Sở Quốc ở lầu hai. Người một nhà này hiển nhiên hoàn toàn không ngờ tới vận xui của mình, trong phòng bếp vẫn còn thức ăn thừa chưa chuẩn bị xong. Từ bên ngoài nhìn vào ngôi nhà này thật không tồi, cuộc sống giàu có, thế nhưng không biết vì sao vật dụng bố trí trong nhà vô cùng đơn giản, thức ăn trên bàn cũng toàn là rau, thoạt nhìn cuộc sống có chút túng quẫn. "Trong phòng không có dấu vết thay đổi đồ vật, trong nhà cùng ngoài cửa cũng không có dấu vết người ngoài đi vào, hung thủ căn bản không đi vào sân. Tiền để trên bàn vẫn còn, không phải vì tiền, quần áo mọi người cũng coi như còn đầy đủ, vậy là không phải vì tình dục. Có thể là do thù hận, hoặc vì một nguyên nhân nào đó, cái hung thủ muốn chính là cả nhà này đều chết." Tống Văn vừa xem xét hiện trường vừa nói. Lục Tư Ngữ gật đầu: "Vụ án này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, hung thủ đã tỉ mỉ chuẩn bị, bố trí hiện trường. Hắn chỉ là đang đợi một cơn mưa to". Dùng điện giật chết người thì hung thủ không cần phải vào cửa, không cần đối mặt giết người, so với các thủ đoạn khác thì dễ che dấu hơn." "Đêm qua có mưa từ sáu giờ đến tám giờ, tám giờ rưỡi thì ngừng hoàn toàn, cho nên thời gian bố trí dây diện kia hẳn là từ tám giờ rưỡi đến bảy giờ sáng ngày hôm sau. Hung thủ biết chỉ cần có mưa to thì trong sân sẽ có nước." Tống Văn nói xong quay lại cửa đóng mở vài lần: "Điện là trực tiếp nối vào cửa sắt, vị trí trên cánh cửa khá cao, khi không mở cửa thì trong sân rất an toàn, cũng không thể phát hiện ra dây điện trên cửa. Sáng sớm đi mở cửa hẳn là Chu Sở Quốc, sau đó anh ta bị điện giật, giãy không ra, Dương Lê đi đến kéo chồng thì bị dính lại với nhau, cô ấy giẫm lên nước trong sân tương đương đem điện dẫn vào sân, Trần Thuý Hoa nghe được âm thanh chạy tới giẫm lên cái sân toàn là điện cũng bị giật tử vong." Một nhà ba người không ai ngờ tới cánh cửa sắt nhà mình đã bị hung thủ biến thành hung khí giết người, buổi sáng liền tử vong ở đây. Lục Tư Ngữ cúi đầu ghi chép, trong đầu hiện ra thảm trạng lúc sáng. Tia điện trong sân phát ra tiếng xẹt xẹt, ba người thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, họ không ngừng co giật, rất nhanh liền cứng đờ không thể nhúc nhích. Cái cảm giác luồng điện đi vào thân thể là loại đau đớn khó nhịn, như là kim châm nóng như lửa đâm vào da, như có sâu róm theo máu thịt mà đi vào thân thể, thẳng đến khi luồng điện đi vào tim thì lập tức ngưng tim. Lục Tư Ngữ đem mỗi vị trí đánh dấu thật cụ thể, hơi nhíu mày, nhìn ngón tay đang mang bao tay không có chỗ cắn liền há miệng ngậm đầu bút trong tay, là ai lại có hận ý lớn như thế với người nhà này? Xem xong bên ngoài, Lục Tư Ngữ đi vào nhà, mắt anh dừng trên một cuốn sở, thuận tay mở ra phát hiện đó là sổ ghi chép của Chu Sở Quốc. Mỗi mục ghi chép trên sổ đều rõ ràng rành mạch bất kể lớn hay nhỏ, còn có các vấn đề lặt vặt trong cuộc sống thì được ghi lại bằng bút khác màu, sổ thế này trên kệ vẫn còn mấy cuốn. Ở bên cạnh có một hộp bánh quy, Lục Tư Ngữ mở ra phát hiện bên trong là nhiều hoá đơn khác nhau được gấp vuông vắn gọn gàng, anh nhìn thời gian bên trên, thì ra là hoá đơn của vài năm trước. "...... Nhìn độ cao này thì hung thủ có lẽ cao hơn một mét bảy mươi lăm, là nam, ít nhất người nối dây điện có thể là nam. Hung thủ hẳn là có quen biết với nhà nạn nhân, chỉ có người quen mới có thể biết được vị trí và tình hình trong nhà họ. Biết kéo điện, cột thế nào vào cửa thì hung thủ sẽ có kiến thức nhất định về điện, có thể đã mang bao tay cách điện khi thao tác." Tống Văn nhanh chóng suy đoán, sau đó cậu nhìn ngoài cửa hỏi Trương Đại Hải: "Vật chứng có lấy được dấu chân ở cửa không?" Trương Đại Hải nói: "Tống đội trưởng, cậu cũng biết là đêm qua có mưa lớn, sáng nay quần chúng báo án cũng đứng vây xem ở cửa, dấu chân có giá trị không nhiều lắm." Tống Văn không nghe lời lừa gạt của ông, nghĩ nghĩ nói: "Không đúng. Tối qua có mưa, chỗ cửa kia toàn là bùn đất ẩm ướt, địa hình cao càng dễ để lại dấu chân. Hơn nữa nếu hung thủ muốn bố trí dây diện trên cửa thì cần phải đứng ở rất gần cửa, chỗ đó hẳn là góc chết, người vây xem hẳn sẽ không đến đó chứ." Tống Văn đi tới cửa ngồi xổm xuống, nhìn đến vị trí có hai dấu chân chồng lên nhau ở cùng một vị trí, hoa văn của dấu chân phía trên tương đối rõ ràng, Tống Văn nhìn thấy rất quen mắt, sau đó cậu hơi tức giận quay đầu hỏi Trương Đại Hải: "Trương đội, đây là dấu giày của anh đúng không?" Trương Đại Hải nhìn qua, quả nhiên cùng dấu chân của mình không sai biệt lắm, mặt liền đỏ lên, "A, cái đó...... Thì...... Có lẽ do lúc sáng thời điểm tôi xem dây điện không chú ý đến......" Trương Đại Hải miệng khoe nói bảo vệ tốt hiện trường, kết quả liền bị Lâm Tu Nhiên cùng Tống Văn mới đến đâm thủng, còn phá huỷ vật chứng quan trọng, không khác gì bị tát hai cái vào mặt. Lúc sáng ông đương nhiên cho rằng trong sân là nơi phát hiện vụ án, hoàn toàn không cẩn thận suy nghĩ rằng kỳ thật hung thủ căn bản không có đi vào, chỉ dừng lại ở cửa. Tống Văn mặc dù tức giận nhưng cũng không có biện pháp gì với tình huống này. Tất cả mọi người đều biết phải bảo vệ hiện trường, nhưng trong thực tế, hiện trường thường xuyên bị người phá án hoặc quần chúng tới trước phá hư, gây ra khó khăn đối với giai đoạn sau của việc điều tra. Trước mắt phần lớn bộ phận dấu chân đã bị Trương Đại Hải phá hư, mơ hồ khó phân biệt, chỉ còn dư lại gót chân ở bên ngoài. Tống Văn ngẩng đầu hỏi: "Có chụp ảnh bên này không?" Trương Đại Hải lúc này mới như tỉnh mộng, gọi vật chứng đến chụp ảnh, lại gọi cảnh sát nhỏ kia đến đo đạc dấu chân. Nhìn thân ảnh bối rối của vài người, Tống đội trưởng cuồng công tác chỉ có thể thở dài, mang theo đồng đội heo thật sự có chút bất tiện. Lục Tư Ngữ đi tới nhìn thoáng qua vật chứng bị phá hư: "Ít nhất vẫn còn nửa phần sau của giày, trước cứ chụp ảnh đi, có lẽ đủ để bộ phận giám định phân biệt được." Anh mở to mắt, cố gắng dùng mắt đem hai dấu chân kai tách ra, sau đó mở miệng nói: "Dấu chân này ước chừng là số giày 43, đế dày, chỗ gót chân có hoa văn gợn sóng. Có thể phán đoán người nối dây điện là đàn ông, cao một mét tám mươi, căn cứ vào vị trí hai dấu chân thì tư thế đứng của người này có hơi kiễng chân." Trương Đại Hải mặc dù hồ đồ nhưng cũng biết được tầm quan trọng của dấu chân, gãi đầu nói: "Tôi nghe nói ở trường cảnh sát của tỉnh có một chuyên gia rất thần kỳ, chỉ cần có dấu chân là có thể phán đoán ai phải ai không." Lục Tư Ngữ ngước lên nhìn ông một cái, lạnh nhạt mở miệng: "Người anh nói có thể là thầy của tôi." Dấu chân là một trong các đặc thù cơ bản nhất của mỗi con người, có liên quan đến tuổi tác, cân nặng, chiều cao, thậm chí cả những việc đã trải qua của con người. Trên thế giới này không thể tìm thấy hai dấu vân tay trùng nhau, đồng dạng, mặc dù có thể là mang giày giống nhau nhưng sẽ không lưu lại hai cái dấu chân hoàn toàn giống nhau. Năm đó sau khi lui về tuyến hai, Ngô Thanh lập ra một hệ thống nghiên cứu các chủng loại vật chứng về dấu chân, vết máu ở hiện trường vụ án, còn phát biểu một số bài luận văn. Lục Tư Ngữ theo ông học tập kỹ thuật điều tra hình sự cũng học được không ít. Trương Đại Hải bày ra gương mặt tươi cười hướng về phía Lục Tư Ngữ: "Danh sư xuất cao đồ, vụ án này hẳn là có thể rất nhanh sẽ phá được thôi." Lục Tư Ngữ không để ý đến ông, cầm máy chụp hình liên tục bấm nút. "Mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm xem những nơi khác còn có dấu chân cùng loại hay không. Buổi chiều phải xác định được nghi phạm, từng bước tìm được những người mang giày cùng loại xem có phải hay không cùng một người." Tống Văn nhìn hiện trường dặn dò: "Các anh cho kết nối điện lại đi, sau khi nối thì đo điện áp với cường độ dòng điện trên cửa, lúc đo phải đặc biệt chú ý an toàn đấy. Chờ đo xong thì cẩn thận tháo ra, xem xét dây điện là nối từ đâu, dài bao nhiêu, trên đó có thu được tin tức gì không." Trương Đại Hải cắn răng gật đầu, ở chỗ Lộc Ninh này của ông, một năm cũng không được mấy vụ án giết người. Đa số đều là vụ án đơn giản, có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, hoặc là xúc động giết người, nếu vụ án này không phải nạn nhân nhiều lại có phần kỳ lạ thì cũng sẽ không gọi bọn Tống Văn tới. Trương Đại Hải trong ranh giới vùng này kiêu ngạo đã quen, ai nấy đều kêu ông một tiếng cảnh sát Trương. Hiện tại đội trưởng đội hình sự làm việc đến mạnh mẽ vang dội, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi ông, khiến ông vừa tức vừa hận, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể nghe theo Tống Văn. Trong khoảng thời gian này, Lâm Tu Nhiên đã xem xét xong ba thi thể, đứng lên nói: "Dưới xương sườn và trên đầu gối của thi thể Chu Sở Quốc có dấu vết đánh nhau, hiện tại không thể phán đoán được dấu vết này có liên quan đến vụ án hay không. Mấy người này gần như là cùng điện giật tử vong, những cái khác tôi sẽ đến nhà tang lễ giải phẫu xem kết quả, chúng ta chia binh làm hai đường đi." Cũng may xe vận chuyển thi thể đã dừng trước cửa, xem ra ý của Lâm Tu Nhiên là muốn tranh thủ thời gian. Lão Lý cùng vài người nữa giúp Lâm Tu Nhiên nâng thi thể lên xe. "Bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ chúng tôi." Tống Văn nói xong khoát tay đưa cho Lâm Tu Nhiên. Cậu nhìn nhìn hiện trường tổng kết nói: "Đàn ông, cao một mét tám mươi, người quen, có kiến thức điện tử, có thù oán với người nhà này, thời gian gây án từ đêm qua đến sáng nay. Đội trưởng Trương, đây là địa bàn của anh, anh có cảm thấy có người nào có thể là nghi phạm không?" Trương Đại Hải có hơi sợ Tống Văn, nghĩ nghĩ nói: "Hình như là có nghi phạm...... Nhưng mà, lâu rồi tôi không quay về thôn, phải đi xác minh một chút." Tống Văn nói: "Anh trước sàng lọc người có điều kiện phù một lần đi, nếu gặp được nghi phạm trọng điểm thì chúng ta đi kiểm tra." Trương Đại Hải vội gật đầu: "Ai, được được được, chuyện này đơn giản thôi, tôi quay lại lần lượt kiểm tra thông tin dân cư, đoán chừng trong thôn phù hợp với điều kiện này chỉ tầm chục người thôi." Nói đến đây, Lục Tư Ngữ nhíu mày nói: "Cảnh sát Trương, trong nhà bọn họ tôi tìm được quần áo bé trai, anh cũng nói Dương Lê ở nhà giúp chồng dạy con, vậy thì đứa nhỏ nhà bọn họ đâu rồi?" Nhắc tới điều này, trên mặt Trương Đại Hải hiện lên tia xấu hổ, khụ một tiếng: "Vợ chồng Chu Sở Quốc đúng là có một đứa con trai, nhưng mà nói đến thì có chút thê thảm. Đứa nhỏ này hai tháng trước đã bị chết đuối ngoài ý muốn." "Tin tức lớn như thế, sao vừa rồi anh không nhắc đến?" Tống Văn nghe xong, giận dữ hỏi Trương Đại Hải. Theo lý thuyết thì tin tức này phải nói cho bọn họ lúc vừa đến hiện trường, kết quả phải đợi khi Lục Tư Ngữ hỏi thì ông mới nói. Gương mặt xấu hổ của Trương Đại Hải vẫn chưa biến mất: "Cái này...... Vừa rồi các cậu không hỏi mà." "Khéo như vậy? Chết đuối sao?" Tống Văn nhíu mày hỏi một câu, người nhà này tựa hồ như bị tử thần nhìn trúng vậy, hai tháng trước đứa nhỏ chết đuối, rồi người lớn cũng xảy ra chuyện. Tuy rằng nói là ngoài ý muốn, thế nhưng thời gian cũng quá gần rồi, có lẽ chuyện đứa nhỏ gặp chuyện không may cũng không đơn giản, có thể có điểm gì đó liên quan đến vụ án này. Trương Đại Hải giải thích nói: "Chuyện đó...... Là đứa nhỏ cùng ba nó ra ngoài chơi rồi chạy lạc mất, sau đó thì nửa thôn cùng nhau hỗ trợ tìm ở gần đó, cuối cùng thì tìm được ở bờ sông. Thời điểm đó là mùa xuân, nước trên sông nhỏ sẽ ngẫu nhiên dâng cao, mặt nước nhìn chỉ thấy đến cổ chân nhưng không đến một phút sau thì đã cao đến eo, có thể đứa nhỏ không chú ý, lúc ham chơi đã vượt qua sông khi nước dâng." "Sau đó thì sao? Có khám nghiệm tử thi không? Xác định là ngoài ý muốn sao?" Tống Văn tiếp tục hỏi. Trương Đại Hải nhắc đến chuyện này mà bực bội: "Đứa nhỏ nhà bọn họ tên Chu Thông, năm nay sáu tuổi rưỡi. Người nhà lúc ấy không chịu khám nghiệm, nói không muốn đứa nhỏ chết không toàn thây. Chúng tôi lúc ấy rất thận trọng, thuyết phục người nhà khám nghiệm, kết quả vừa mở thi thể ra thì đều là nước, đứa nhỏ kia chính là chết đuối a! Chỉ đành phải khâu lại. Sau chuyện này, suốt một thời gian dài Chu Sở Quốc cũng không hiện ra sắc mặt hoà nhã với tôi." Tống Văn sợ quên mất gì đó nên hỏi Trương Đại Hải: "Nhà bọn họ từ bên ngoài nhìn vào thoạt nhìn là gia đình giàu có nhà cao cửa rộng, vì sao sau khi đi vào thì lại cảm thấy cuộc sống có chút túng quẫn thế?" Trương Đại Hải nói: "À, do các cậu không biết, chỗ chúng tôi có tập tục là tán gia bại sản lấy vợ, vui mừng phấn khởi khi bán con gái. Ở đây nữ giới rất ít ỏi, đàn ông đến tuổi thì rất đông, thị trường hôn nhân bị biến thành giá cả nước lên thì thuyền lên. Một lần kết hôn thì tiền sính lễ linh tinh cũng đã bảy tám thứ, còn phải đưa trang sức cho nhà gái, tiền tổ chức hôn lễ tổng cộng cũng phải mấy chục vạn." "Đối với người thành phố các cậu thì số tiền này không lớn, nhưng đối dân quê chúng tôi thì đây là tài sản phải tích luỹ cả đời...... Rất nhiều nhà đều là cắn răng đi cưới vợ, thậm chí là đi vay tiền cưới vợ. Nhà có con gái thì bán con gái, lấy tiền sinh lễ để cưới con dâu. Khi kết hôn còn phải làm tiệc rượu chiêu đãi toàn bộ thôn, người ở đây trọng thể diện, rượu phải là rượu Mao Đài, thuốc phải là Trung Nam Hải, tiền căn bản là không đủ." "Chu gia này cũng là như thế, ngôi nhà này là đã chiếm hơn phần nửa tiền tích luỹ rồi, vài năm trước vì cưới vợ mà cũng đem phần tiền tích luỹ còn lại ra dùng hết, còn thiếu thêm một khoản nợ nên hiện tại cuộc sống khá khó khăn." Tống Văn cảm khái: "Nơi này của các anh cũng gần với Nam Thành, tại sao giá cả kết hôn còn cao hơn ở đó nữa thế?" Trương Đại Hải nói: "Hiện tại thì càng ở nông thôn thì quy củ càng nhiều, rất nhiều cô gái muốn rời khỏi nơi này, cuối cùng lại bị người thành phố các cậu mang đi." Cùng Trương Đại Hải hàn thuyên vài câu, thấy nhất thời cũng không thể hỏi thêm manh mối gì khác, Tống Văn nói: "Nếu không có manh mối nào cho thấy chuyện đứa nhỏ tử vong có liên quan đến vụ án này thì chúng ta vẫn nên điều tra vụ án trước đi, những cái khác thì làm phiền cảnh sát Trương rồi." Nói xong cậu kéo Lục Tư Ngữ nói: "Đi, đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." ~ Hết chương 36~ Chú thích: (*) Vỗ mông ngựa lại vỗ đến tận móng ngựa: ý chỉ nịnh nọt nhầm chỗ dẫn đến phản tác dụng. - Rượu Mao Đài:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]