Diêu Nhiếp cũng liếc mắt ra phía cửa một cái rồi quay lại trả lời: “Hồ Lỵ, là một diễn viên hạng hai. Nghe nói quan hệ với Diệp Trân Trân cũng khá tốt.”
Cao Đại Toàn giật mình: “Diễn viên hạng hai sao mà phô trương dữ thế?”
Diêu Nhiếp cũng có chút thắc mắc. Cô Hồ Lỵ này vốn xuất thân từ giới thần tượng tuổi teen, sau đó đĩa nhạc bán không chạy mới đổi nghề sang đóng phim thần tượng. Cái chính là tiếng tăm vẫn chẳng nổi chẳng chìm, chỉ được coi là một diễn viên hạng hai thôi.
Diệp Trân Trân quan hệ với mọi người không tệ, khách tham dự lễ viếng cũng có vài siêu sao quốc tế, nhưng chẳng có ai phô trương quá mức như cô ta. Chuyện này không những khiến đám ký giả nhá máy ảnh như điên, mà còn lôi kéo ánh mắt lườm nguýt của tất cả mọi người ở đó.
Theo phong tục ở thành phố G thì sau khi làm lễ viếng xong xuôi, tang quyến còn phải mời những người có mặt một bữa cơm cúng nữa.
Dù anh không qua lại nhiều với Diệp Trân Trân, nhưng dẫu sao cũng coi như từng quen biết, mà hôm nay cô gái giản dị trong ký ức kia đã hóa thành một hũ tro xương nên trong lòng Diêu Nhiếp quả thực cũng thấy hơi khó chịu. Thành thực mà nói là anh nuốt không trôi.
Thế nhưng có những người lại hoàn toàn chẳng thấy vậy, không những bản thân ăn uống như thuồng luồng mà còn vừa đánh chén vừa gắp thức ăn cho người nhà, tiện dịp lại gọi điện thoại cho đàn em đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112337/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.