Nhai Xế dạo này khoái xem phim truyền hình để bắt chước cách nói của người hiện đại. Nhờ thế mà y càng ngày càng có khả năng trao đổi với người ta một cách bình thường. Đối với một vài thứ máy móc hiện đại, mặc dù có những lúc y khó tránh khỏi hơi thắc mắc, nhưng sẽ không động một tý là đòi “Diệt yêu quái” như trước kia nữa.
Diêu Nhiếp bê một túi gạo vào cửa, thấy mình đúng là số vất vả. Rõ ràng trong nhà đã có thêm một nhân công miễn phí, hơn nữa trên danh nghĩa đó còn là “tôi tớ” của mình, thế nhưng vì sao những hoạt động khổ sở này mình vẫn phải tự tay làm? Mà gã “tôi tớ” kia thì lại chẳng khác gì ông lớn bắt chéo chân ngồi khểnh trên salon vừa ăn quà vặt vừa xem vô tuyến, thậm chí còn chẳng thèm liếc mình lấy một cái.
Còn nữa, nếu là nuôi chó thì khi chủ về nó còn có thể tíu tít nhào tới gâu gâu vài ba tiếng, chứ gã Nhai Xế này cũng quá là thiếu đạo đức nghề nghiệp của kẻ làm “thú cưng” đi.
Trong lúc Diêu Nhiếp đang ở trong bếp ra sức chặt chém trút giận lên mớ xương cục thì rốt cuộc cũng được long tử điện hạ làm phước ban cho một cái nhìn: “Điện thoại kìa!”
Diêu Nhiếp từ trong bếp thò đầu ra: “Ai đấy?”
“Ama ngươi đó.”
MC Diêu hung hăng chém một dao lên cái thớt gỗ: “Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, đừng có xem Heo mập cách cách (1) nữa! Cái TV kia chỉ toàn nói láo gạt mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112334/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.