Chương trước
Chương sau
Nhai Xế dạo này khoái xem phim truyền hình để bắt chước cách nói của người hiện đại. Nhờ thế mà y càng ngày càng có khả năng trao đổi với người ta một cách bình thường. Đối với một vài thứ máy móc hiện đại, mặc dù có những lúc y khó tránh khỏi hơi thắc mắc, nhưng sẽ không động một tý là đòi “Diệt yêu quái” như trước kia nữa.

Diêu Nhiếp bê một túi gạo vào cửa, thấy mình đúng là số vất vả. Rõ ràng trong nhà đã có thêm một nhân công miễn phí, hơn nữa trên danh nghĩa đó còn là “tôi tớ” của mình, thế nhưng vì sao những hoạt động khổ sở này mình vẫn phải tự tay làm? Mà gã “tôi tớ” kia thì lại chẳng khác gì ông lớn bắt chéo chân ngồi khểnh trên salon vừa ăn quà vặt vừa xem vô tuyến, thậm chí còn chẳng thèm liếc mình lấy một cái.

Còn nữa, nếu là nuôi chó thì khi chủ về nó còn có thể tíu tít nhào tới gâu gâu vài ba tiếng, chứ gã Nhai Xế này cũng quá là thiếu đạo đức nghề nghiệp của kẻ làm “thú cưng” đi.

Trong lúc Diêu Nhiếp đang ở trong bếp ra sức chặt chém trút giận lên mớ xương cục thì rốt cuộc cũng được long tử điện hạ làm phước ban cho một cái nhìn: “Điện thoại kìa!”

Diêu Nhiếp từ trong bếp thò đầu ra: “Ai đấy?”

“Ama ngươi đó.”

MC Diêu hung hăng chém một dao lên cái thớt gỗ: “Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, đừng có xem Heo mập cách cách (1) nữa! Cái TV kia chỉ toàn nói láo gạt mấy đứa trẻ trâu thôi!”



Diệp Trân Trân từng là ngôi sao thần tượng xinh đẹp một thời, lễ viếng cô tất nhiên cũng không hề quạnh quẽ mà đầy những người hâm mộ và phóng viên ùn ùn xếp hàng ngoài hội trường.

Diêu Nhiếp vừa đến hội trường, đám phóng viên giống như vừa cắn thuốc lắc, cùng lúc ném cho anh vô số câu hỏi, đèn flash nhấp nhoáng không ngừng.

“MC Diêu, xin hỏi anh nhìn nhận thế nào về cái chết của cô Diệp Trân Trân?”

“MC Diêu, đứa bé trong bụng cô Diệp Trân Trân có phải của anh không?”

“Diêu Nhiếp, nghe nói ngày đó chính Diệp Trân Trân đá anh trước, bây giờ cô ấy lại chết thảm thương như vậy, anh nghĩ gì về chuyện này?”

Diêu Nhiếp vốn không định phản ứng lại với đám phóng viên, nhưng đột nhiên nghe đối phương động đến vấn đề như vậy thì không khỏi trừng mắt lên nhìn. Người ta đã chết rồi mà còn có kẻ ở đó nói ra những câu đoán già đoán non ác đức như vậy được sao?

Tuy Nhai Xế có nghĩa vụ bảo vệ Diêu Nhiếp thật, nhưng bình thường không phải lúc nào y cũng kè kè đi cạnh Diêu Nhiếp. Y đã lập khế ước chủ tớ với Diêu Nhiếp nên hễ chủ nhân gặp nạn là có thể cảm nhận được ngay, hơn nữa còn có thể lập tức xuất hiện bên cạnh chủ nhân mà. Thế nhưng hôm nay thật hiếm có, Nhai Xế lại khăng khăng muốn đi cùng Diêu Nhiếp. Lúc này chủ nhân bị vây khốn, y cũng rất tận tụy với cương vị công tác, quay đầu lại bắn ra hàng loạt ánh mắt lạnh băng. Đám ký giả câm nín ngay lập tức.

Ngày hôm sau báo chí liền giật tít: Diêu Nhiếp tỏ thái độ ngạo mạn tại lễ viếng Diệp Trân Trân, vệ sĩ như chó dựa hơi chủ thật hung ác!

Có điều chuyện này để sau hãy nói.



Thật ngoài dự đoán của Diêu Nhiếp, tại lễ tang anh lại gặp được người thuộc phân đội ở thành phố G của đội Hình sự U (2): phó đội trưởng Cao Đại Toàn. Hôm nay anh ta khoác bộ cảnh phục chỉnh chu, còn dắt theo cậu bé luôn miệng nhóp nhép ăn gì đó không ngừng kia, xem ra là đang thẩm vấn ông bầu của Diệp Trân Trân rồi.

Hai người tới đối diện nhau, vừa đúng lúc Cao Đại Toàn đã thẩm vấn ông bầu xong xuôi, bèn lại gần chào hỏi Diêu Nhiếp: “Anh cũng tới à? Chuyện lần trước thế nào rồi?” Thật ra việc hồn phách A Hào đã được gọi trở về cấp trên đã thông báo với Cao Đại Toàn từ lâu, anh ta hỏi thế cũng chỉ để cho có chuyện mà nói thôi.

“Cảm ơn đội phó Cao, A Hào giờ đã ổn rồi. Thật sự cũng nhờ anh hỗ trợ ít nhiều.”  A Hào thì không sao, chỉ có mình lại xui tận mạng, bị ép phải nuôi một con “chó dữ”.

Trong lúc hai người còn đang khách khí với nhau thì Nhai Xế lại đưa mắt quan sát Tiểu Đào đứng cạnh Cao đội phó rồi đột ngột kêu lên: “Lão Ngũ?”

Cậu bé kia há hốc cả miệng, đến nỗi cây kẹo mút đang ngậm rơi xuống đất mà còn không biết, tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Cả người đầy sát khí thế này… cậu là… lão Thất?!”

Đội phó Cao còn ngạc nhiên hơn: “Cái gì, Tiểu Đào, các cậu quen nhau à?”

Tiểu Đào thực ra là một con Thao Thiết (3),chứ cái tên Tiểu Đào cũng chỉ là tên thân mật mà thôi. Mấy năm trước, trong lúc nó đang lục thùng rác ven đường tìm đồ ăn thì bị Cao Đại Toàn bắt gặp. Anh ta cảm thấy tội nghiệp thay cho chú rồng nhỏ này, thế nào mà lại lưu lạc đến tình cảnh phải bới rác kiếm ăn, nhất thời lòng nhân từ bộc phát mới nhặt nó về nhà. Về sau mới phát hiện ra con rồng mập ú này đúng là một thứ tai họa, bụng nó là một cái thùng không đáy, thiếu chút nữa đã chén luôn cả anh rồi! Tiếc nỗi có hối cũng đã muộn, người ta đã quen dựa dẫm vào anh rồi. Phải nói rằng Thao Thiết bình thường ra khỏi cửa chỉ đi cùng anh, người nó quen cũng đều là những người anh biết. Thế nhưng cái vị đang đứng trước mặt đây thì anh quả thật chưa từng gặp bao giờ.

Mặc dù X và đội phó Cao cùng thuộc đội Hình sự U, nhưng mà trên cả nước số phân đội nhiều như vậy, vả lại hai người cũng chưa từng làm việc với nhau nên dĩ nhiên anh không biết vị này chính là tinh anh của tổng hành dinh ở thủ đô rồi. Anh vẫn nghĩ rằng người đàn ông cứ kè kè theo sát Diêu Nhiếp, có khuôn mặt lạnh lùng hà khắc, cả người tỏa ra sát khí này là vệ sĩ của Diêp Nhiếp cơ.

Tiểu Đào nước mắt vòng quanh níu chặt lấy Nhai Xế, nhất định không buông: “Đây là chú Bảy nhà em! Ô ô ô… lão Thất, mấy năm nay chú đi đâu vậy chứ? Mấy người anh em cũng chẳng gặp một ai, anh một thân một mình đi tìm bọn chú cực khổ dữ lắm đó, ô ô ô…”

Nhai Xế chịu hết nổi bèn đập một phát lên đầu anh Năm nhà mình, rốt cuộc cũng cứu được cánh tay trở lại. Y tóm gọn câu chuyện dài: “Gặp chút phiền phức, bị người ta nhốt lại mấy trăm năm.”

Chú Bảy nhà Tiểu Đào à? Đội phó Cao cầm lòng không được, tỉ mỉ dò xét Nhai Xế: “Nói vậy, không lẽ ngươi là đứa con thứ bảy của rồng – Nhai Xế?”

Nhai Xế cũng chẳng thèm để ý đến anh ta, chỉ lấy mắt ra hiệu hỏi anh Năm nhà mình, ai đây?

Đúng lúc đó thì Diêu Nhiếp cũng thầm thì hỏi bên tai Nhai Xế: “Đây là ai vậy?”

Nhai Xế cá tính rất mạnh, đến cả chủ nhân của mình mà còn không chịu nể, miệng ngậm chặt muốn chết, chả thèm nói năng gì.

Nhưng Tiểu Đào lại sán vào người Diêu Nhiếp hít hà: “Thơm quá ta… Thơm quá ta…” Vẻ mặt đầy say mê, lại còn nhễu nước miếng bên mép.

Đội phó Cao vừa nhác thấy rồng con béo ú nhà mình lại tòi ra bộ dạng phàm ăn thì vội vàng kéo cậu ta ra sau mình, dúi cho một cây kẹo que để cậu ta khỏi thẳng tay xô Diêu Nhiếp ngã lăn quay ra mà gặm. Có điều Tiểu Đào đã nhắc vậy thì anh cũng nhìn ra được sự biến đổi trên người Diêu Nhiếp: “MC Diêu, anh sao lại thành ra thế này… Tôi thấy trên người anh đột nhiên tràn đầy linh khí, tôi nhớ rõ anh không phải người tu đạo cơ mà…”

Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng tìm được một người để tố khổ, liền đem những chuyện đen đủi gặp phải ở kinh thành dốc tuột ra.

Đội phó Cao nghe xong cau chặt chân mày: “Chẳng trách, hóa ra anh nuốt phải linh cốt của Lưu Bá Ôn! Có điều lần anh có thể sẽ gặp nguy hiểm đó!”

Diêu Nhiếp nghe anh ta nói vậy, tức khắc cảm thấy căng thằng: “Sao lại thế?”

“Linh khí trên người anh quá mạnh nên sẽ hấp dẫn đám yêu ma quỷ quái tham lam ở xung quanh, quả thực chính là một con gà nướng di động chạy lăng quăng dụ dỗ bầy sói đói khát ngay bên cạnh. Tình cảnh của anh cực kỳ nguy hiểm! Hơn nữa anh có tri thức thuộc về linh hồn của Lưu Cơ thì cũng coi như là có linh lực của ông ta, mở được thiên nhãn, tự nhiên sẽ nhìn thấy ma quỷ.”

Thảo nào dạo gần đây anh lại nhìn ra mấy con ma mà trước kia nào có thấy được bao giờ! Hóa ra là vì linh lực của Lưu Bá Ôn! Có điều theo như những điều Cao Đại Toàn vừa nói thì chẳng phải mình đã thành Đường Tăng trong truyện Tây Du Ký sao? Tức là yêu ma quỷ quái đều xem anh như món ngon trên đĩa ấy hở?!

Cao Đại Toàn lại nói mấy câu trấn an anh: “Nhưng anh cũng đừng lo lắng quá. Nếu có Nhai Xế bên cạnh thì chắc anh sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Nhai Xế sát khí rất nặng, xưa nay đã khắc mọi hóa thân của tà khí. Người ta đem tượng nó chế thành pháp khí treo ngoài cửa là có thể ngăn không cho tà khí xâm nhập vào nhà. Yêu ma quỷ quái tầm thường mà nhìn thấy nó thì chỉ có nước nhất loạt chạy đường vòng mà tránh thôi.”

Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng vững tâm được một chút. Xem ra cái tên Nhai Xế này chẳng những là “chó săn bé bỏng”, mà căn bản còn là Tôn Ngộ Không của mình. Xem ra sau này mình phải mang theo tên “vệ sĩ” này kè kè bên cạnh không rời mới được.

“Phải rồi, đội phó Cao này. Sao anh lại ở đây? Vụ án này là do các anh nhận à?” Diêu Nhiếp đột ngột nghĩ ra, nếu vụ án này thuộc quyền xử lý của đội Hình sự U thật thì phải chăng cái chết của Diệp Trân Trân có vấn đề?

“Ừ. Đúng thế, cái chết của Diệp Trân Trân có hơi kỳ quái. Lúc chết cô ấy đã mang thai tám tháng. Không hiểu sao sau khi cô ấy chết lại có người mổ phanh thi thể ra, lấy mất đứa trẻ trong bụng cô ấy.”

“Không lẽ đây là một vụ mưu sát?” Diêu Nhiếp líu cả lưỡi. Kẻ nào mà tàn nhẫn thế, đã giết người, lại còn mổ bụng lấy cắp đứa con của người ta ư?

“Cũng không giống những vụ mưu sát thông thường, đại khái là trong này còn liên quan đến một ít tà thuật…” Nếu chỉ là một vụ giết người tàn bạo thì chắc đã chẳng đánh động đến U đội của bọn họ rồi.

Trong lúc hai người bên này đang trao đổi về vụ án, thì hai anh em nhà rồng bên kia đã lại “tâm sự hàn huyên”.

Quai hàm Thao Thiết bị kẹo que nhồi cho nhô lên phúng phính, nói chuyện lúng ba lúng búng: “Mấy nhăm nhay, chú chạy i âu”

Thực ra tình cảm của Nhai Xế với anh Năm nhà y cũng chẳng sâu đậm gì. Đừng nói là với Thao Thiết, mà với tất cả mọi người trong nhà y đều không có tình cảm sâu sắc. Ông già y chê y xấu xí nên từ bé đã chẳng mặn mà gì với y. Hồi y mới sinh ra, ông già thậm chí còn muốn giết y đi cho rồi, may nhờ mẹ hết sức can ngăn y mới sống nổi. Y chờ đến lúc vừa đủ tuổi thành niên bèn rời nhà trốn đi, xông ra thế giới bên ngoài, không liên hệ gì với trong nhà nữa.

Nhai Xế trả lời ông anh vài câu với thái độ qua loa, chứ tầm mắt còn đang đóng đinh trên người đàn bà đứng ở cửa vào.

Người đàn bà kia cực kỳ phô trương, sau lưng có tám gã vệ sĩ áo đen đi theo. Cách ăn vận trang điểm của cô ta rất hợp thời, toàn thân đều là hàng hiệu. Tuy không đến nỗi châu báu lấp lánh khắp nơi, nhưng đôi khuyên hồng ngọc trên vành tai cô ta chí ít cũng phải hơn một vạn đồng.

Phô trương đến thế, dĩ nhiên phải khiến cả hội trường chú ý.

Cao Đại Toàn đối với giới văn nghệ không nắm rõ lắm, bèn huých nhẹ vào sườn Diêu Nhiếp: “Ai thế kia?”

Tác giả tâm sự:

Nhai Xế xé nát tờ báo: Chó dựa hơi chủ cái gì?! Dám gọi ta là chó hả?! Ta phải phá nát cái tòa soạn báo này!

MC Diêu: Có sai đâu, chẳng phải anh là chó săn nhỏ đáng yêu sao?

Nhai Xế: Bổn thần quân là long tử! Long tử đó!

Diêu Nhiếp: Thôi được rồi, quá nửa đêm, tối mò mò rồi còn ồn ào cái gì? Biết anh là kẻ điếc chứ không phải người câm rồi.

Nhai Xế trừng mắt lên nhìn: Ngươi! Ngươi được lắm, vài ngày không dạy dỗ ngươi đã làm phản rồi!

Chào mọi người, tôi là hộp lưu trữ bài viết của Hồng Quả Quả. Vì lâu lắm rồi tôi không xuất hiện nên Hồng Quả Quả quên mất tiêu mình đã đánh số chương đến bao nhiêu rồi = =

Cho nên, tôi quyết định đánh số 111, bố mày quyết phải làm tổng công!

Mọi người nhìn thấy tôi chứng tỏ là Hồng Quả Quả không có nhà đâu đấy. Buổi tối cô ấy đi tiệc tùng rồi, khi nào về cô ấy sẽ reply cho mọi người.

MC Diêu lại có một đêm tha hồ trằn trọc rồi.

——— —————— ——————-

(1) Nguyên văn là Phì trư cách cách (hay Hoàn trư cách cách),đọc chệch từ Hoàn châu cách cách và cũng là biệt danh antifan đặt cho Tân hoàn châu cách cách.

(2) Từ chương này bọn mình đổi tên của Hình trinh U đội thành đội Hình sự U cho dễ hiểu nhé:”)

(3)Thao thiết: là đứa con thứ năm của rồng, là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ. Thao thiết tham ăn vô độ, được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.