Diêm Thiền nghe vậy lập tức không vui, hung hăng hỏi: “Anh rốt cuộc là người của tôi hay là của anh ấy?”
Tiền Vạn Kim nhất thời không biết trả lời thế nào, tủi thân nhìn hai người. Một người muốn thế này, người kia lại muốn thế kia.
Anh ta đã hứa với Diêm Thiền sẽ làm việc chăm chỉ vì cô ta, nhưng lại không dám đắc tội với Lâm Vũ!
Suy nghĩ hồi lâu, Tiền Vạn Kim mỉm cười nhìn Diêm Thiền: “Dựa vào quan hệ của hai người, tôi là người của ai, không phải đều giống nhau sao?”
“Tôi thích nghe điều này!” Diêm Thiền ngay lập tức vui vẻ trở lại.
Nhìn thấy mình đã vượt qua cửa ải, Tiền Vạn Kim thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Vũ bất đắc dĩ nhìn Diêm Thiền, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiền Vạn Kim, nghiêm túc nói: “May mắn là chuyện này không dẫn đến hậu quả nghiêm trọng nào, coi như là trong họa gặp phúc, tôi sẽ không truy cứu nữa! Nhưng nếu sau này có làm chuyện gì, thì suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”
“Ừ, tôi biết rồi!” Tiền Vạn Kim gật đầu đồng ý. “Biết là được!”
Lâm Vũ khế gật đầu: “Nếu như đã đến đây, thì ở lại dùng bữa đi! Chúng ta đã gặp nhau mấy lần, nhưng chưa bao giờ cùng nhau ăn một bữa.”
“Vậy thì làm phiền rồi.”
Tiền Vạn Kim đồng ý, thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện lần này, cứ thế cho qua.
Dễ dàng hơn nhiều so với anh ta tưởng tượng.
Thế nhưng anh ta thực sự cần phải thận trọng hơn trong tương lai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3514465/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.