Nếu có, chỉ bằng lấy ra cho Lương mỗ xem thử, nói không chừng chỗ tôi cũng có bảo vật cậu muốn.”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Là người bạn đó của tôi muốn đến đây tìm người, tôi chẳng qua đi theo xem náo nhiệt mà thôi.”
“Hóa ra là như vậy...”
Lương Trung Nguyên có chút tiếc nuối nói: “Người bạn đó của cậu và cô gái kia hẳn là có tình cảm?”
“Ừm”
Lâm Vũ khẽ gật đầu, thở dài: “Anh ta đã tìm kiếm cô ấy bảy năm, lần này biết được cô ấy đến chợ Quỷ Sương nên mới chạy đến đây. Có lẽ khi nhìn thấy cô ấy, vì quá kích động vui mừng nên mới thế, mong Lương tiên sinh lượng thứ.”
“Khó trách!” Lương Trung Nguyên cười lớn, cảm khái nói: “Tìm kiếm suốt bảy
năm đúng là không dễ dàng! Nếu tôi là cậu ta, e rằng còn kích động hơn thế: Lâm Vũ gật đầu đồng ý. Đối với Đằng Nghĩa, quả thực không hề dễ dàng. Chỉ là không biết bây giờ anh ta và Tiêu Thanh Y nói chuyện như thế nào rồi.
Nhìn phản ứng của Tiêu Thanh Y, sợ rằng nút thắt giữa bọn họ có lẽ không dễ dàng tháo gỡ như vậy.
Sau lần này, không biết Tiêu Thanh Y có muốn tránh mặt anh ta không nữa.
Đúng lúc Lâm Vũ cảm khái, Lương Trung Nguyên lại hỏi: “Cậu hình như rất thân thiết với ông lão đó?”
“Thực sự không quá quen, tôi chỉ gặp ông ấy một lần thôi.”
Lâm Vũ cũng không giấu giếm, kể cho Lương Trung Nguyên nghe chuyện đã xảy ra giữa bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3506756/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.