Năm đứa con của Đằng gia là Trung, Nghĩa, Nhân, Lễ, Hiếu. Chỉ có Đằng Hiếu chưa từng đi lên chiến trường.
Mặc dù cha họ là Đăng Chiến nhiều lần muốn đưa tên chết tiệt này lên chiến trường để rèn luyện, nhưng đều bị ngăn cản.
Theo Hoa lão nói thì Bắc Cảnh là mảnh đất hổ sói, Đằng Nhân và Đằng Lễ đã chiến tử sa trường, không ai dám cam đoan Đằng Chiến và hai đứa con trai còn lại của ông ta không mất mạng, lỡ họ có bất trắc gì thì tốt xấu còn có Đằng Hiếu kế thừa huyết mạch của Đằng gia.
Bởi vì tên chết tiệt này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, được cưng chiều hết mức nên mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.
"Cũng ăn chơi thật." Lâm Vũ khế gật đầu: “Nhân lúc tuổi của anh ta còn chưa lớn, về sau quản giáo nhiều hơn còn có thể sửa đổi lại."
"Ừm!" Đằng Nghĩa trịnh trọng gật đầu: “Sau khi trở về tôi nhất định sẽ bảo cha dạy dỗ nó lại!"
Lâm Vũ mỉm cười
Dạy dỗ không thành vấn đề, nhưng chuyện này đừng để cha anh biết, sức khoẻ của ông ấy vốn không tốt, đừng để tức giận nguy hiểm lắm!"
Sở dĩ hắn gọi Đằng Nghĩa tới trị Đằng Hiếu cũng vì nguyên nhân này.
Lão quân chủ Đằng Chiến chỉnh chiến nửa đời, thường xuyên vết thương cũ chưa lành lại bị thương tiếp.
Hơn nữa Đằng Nhân, Đăng Lễ lần lượt chiến tử đã đả kích ông ta trầm trọng, ông ta còn phải gánh chịu cơn đau ở cuống họng, mỗi ngày đều phải âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3493489/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.