Tất cả mọi người trong Tống gia đều bị mang đi. Lâm Vũ không cần quan tâm kết cục của họ, sẽ có pháp luật định đoạt. Mà những thành viên đội Sói đều bị Lâm Vũ giết chết tại chỗ.
Trên tay Tống gia có rất nhiều nợ máu, mà đa số đều có liên quan đến người của đội Sói.
Không giết họ thì không làm lắng dịu lửa giận trong lòng Lâm Vũ được.
Tống gia to lớn tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, những hồ sơ kia còn chưa được chuyển giao cho cảnh sát.
Tất cả hồ sơ đều bị đem đến Tống gia, Đằng Nghĩa cứ ngồi xổm xuống đất nhanh chóng xem xét đống hồ sơ như núi trước mặt.
Đăng Hiếu đã ngồi dậy, co ro trong một góc. Ánh mắt anh ta hơi trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Dù chỉ xem sơ qua Đằng Nghĩa cũng cầns hai giờ mới đọc hết đống hồ sơ đó một lần.
Đằng Nghĩa đứng dậy, nhìn dáng vẻ của Đằng Hiếu thì giận không chỗ phát tiết, anh ta nắm chặt nắm đấm đi về hướng Đăng Hiếu.
"Thôi được rồi. sao?"
Lâm Vũ kéo Đằng Nghĩa lại: “Anh định đánh anh ta chết thật
"Đánh chết mới tốt, tránh làm Đằng gia mất mặt xấu hổ!" Đằng Nghĩa nghiến răng nghiến lợi quát: "Thanh danh của Đăng gia đều bị thứ chết tiệt này làm mất hết!"
"Cũng không nghiêm trọng như vậy." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "May mà anh †a lấy tiền không làm việc, bằng không anh không đánh chết anh ta thì tôi cũng ra tay."
Đằng Hiếu khá may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3493488/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.