"Tin hay không thì tuỳ." Hắn cười nhạt, không giải thích.
Tống Hư Cốc hừ lạnh, ánh mắt nóng rực nhìn Lâm Vũ: "Có phải mày cho rằng, có sự hỗ trợ của Vạn gia, mày có thể đấu với Tống gia sao?"
"Vạn gia?"
Mặt Lâm Vũ hơi co lại: "Vạn gia mà ông nói chính là Lạc Hà Vạn Thị sao?”
"Đừng giả vờ không biết ở đây nữa!"
Ông ta cười lạnh: "Mày cho rằng bọn tao không biết mối quan hệ giữa Thẩm gia và Vạn gia sao? Lão già Vạn Cửu Lĩnh đó đâu? Có phải cũng đã đến Lận An rồi
không?”
Nghe Tống Hư Gốc nói vậy, Lâm Vũ và Lạc Trường Phong lập tức nhìn nhau. Không hiểu sao chuyện này lại bị đổ lên đầu Vạn gia.
Tống gia thực sự cho rằng tất cả chuyện này đều do Vạn gia làm ư? Trí tưởng tượng này quá phong phú rồi.
Hai người nhìn nhau rồi cũng mỉm cười.
Lâm Vũ không nhịn được cười nhìn Tống Hư Cốc: "Đừng suy diễn lung tung nữa, chuyện nhỏ nhặt này không cần lôi kéo Vạn gia vào."
"Chuyện nhỏ nhặt?” 'Tống Hư Cốc kinh ngạc, sau đó cười lớn: "Mày cũng thật là ngông cuồng!
Sống đến từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tao gặp một người ngông cuồng như vậy!"
Dám nói đối phó với Tống gia chỉ là chuyện nhỏ, thật sự quá ngông cuồng.
Không chỉ Tống Hư Cốc mà người của Tống gia cũng bật cười theo.
Bây giờ họ đã biết, Lâm Vũ chính là một kẻ điên không sợ trời, không sợ đất!
Lâm Vũ mỉm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3491640/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.