“Tống gia cũng không phải đầm rồng hang hổ, sao không thể xông vào chứ?”
Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười, nhìn thẳng vào Tống Hư Cốc: "Không phải ông đã phái người đi bắt tôi sao? Bây giờ tôi đã ở đây rồi."
Phái người đi bắt hắn?
Đồng tử của Tống Hư Cốc đột nhiên co rút lại, ngay lập tức có phản ứng. "Mày là Lâm Vũ?" Ông ta kêu lên, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt khó tin.
Lâm Vũ dám dẫn theo người xông và Tống gia?
Là hắn quá ngông cuồng hay là hắn không hề coi trọng Tống gia?
Lâm Vũ gật đầu cười nói: "Công tác tình báo của các người quả thật chẳng ra gì, còn cần tôi phải nhắc nhở mới có thể nhận ra."
'Tống Hư Cốc nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên bối rối. Bọn họ quả thật chỉ biết có một người tên Lâm Vũ nhưng lại không biết hắn
trông như thế nào. Không phải bọn họ chưa điều tra thông tin của Lâm Vũ, mà là thật sự không thể điều tra ra.
Tuy nhiên, với tư cách là người đứng đầu Tống gia, Tống Hư Cốc cũng không phải là người tầm thường.
Chỉ là có chút b: ¡, sau đó Tống Hư Cốc bình tĩnh cười nói: "Chỉ là đứa
con bị Lâm gia bỏ rơi, không đáng để Tống gia tốn công tốn sức đi điều tra."
"Cũng đúng." Lâm Vũ mỉm cười. Khi bọn họ đang nói chuyện, Lạc Trường Phong từ phía sau Lâm Vũ đi ra.
Giữa ánh mắt nghỉ hoặc của mọi người, Lạc Trường Phong đi thẳng đến phòng bên cạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3491639/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.