Chương trước
Chương sau
Vẫn chưa tới ba phút, Lâm Vũ đã lao ra từ trong nhà để ngăn hai người lại. Nhìn cái sân hỗn độn, huyết áp của Lâm Vũ lập tức tăng vọt.

Hắn chỉ nói ít một câu thì hai người đã kiếm chuyện cho hắn làm!

Cái sân đang đẹp đẽ lại bị họ giày xéo thành đống rác!

Đón lấy ánh mắt phun lửa của Lâm Vũ, hai người đầy oan ức cúi đầu xuống, nhưng trong lòng thì nở hoa.

"Nếu ngày nào tôi có chết thì nhất định là bị các người làm tức chết!"

Lâm Vũ oán hận nhìn hai người, đỡ trán của mình, cảm giác đau đầu lại xuất hiện lần nữa.

"Cái này không thể trách chúng tôi!" Ninh Loạn ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội: “Thực lực của Diêm tiểu thư vốn không kém, chúng tôi đã thu bớt bằng không..."

"Bằng không hai người định hủy luôn cả căn nhà này đúng không?" Lâm Vũ trừng qua, Ninh Loạn lại cúi đầu, liều mạng nín cười.
Lâm Vũ biết Ninh Loạn và Diêm Thiền là cố ý! Hiện tại chắc hai người bọn họ vui lắm đúng không?

Lâm Vũ cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, ánh mắt lại rơi vào người Ninh Loạn: “Như anh mong muốn, không cần anh luyện với cô ấy, tự tôi làm!"

Ninh Loạn đã đạt thành mục đích nên lập tức vui mừng suýt nhảy dựng lên, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ khổ nhe răng.

Lúc này giọng nói của Lâm Vũ lại vang lên: “Dọn dẹp cái sân này cho tôi! Mặt khác, ba ngày này anh phụ trách gieo trồng những hoa cỏ bị các người hủy hoại trong sân! Coi như là rèn luyện tính tình của anh!"

Mặt Ninh Loạn cứng lại, lập tức mặt mày ủ rũ nhìn Lâm Vũ.

Lần này là mặt mày ủ rũ thật!

Bảo anh ta gϊếŧ người phóng hỏa thì anh ta rất vui lòng.

Nhưng bảo anh ta trồng hoa cỏ thì giống như kêu Trương Phi đi thêu hoa!
"Được rồi, quyết định như vậy đi!" Lâm Vũ không cho Ninh Loạn cơ hội mở miệng từ chối đã quyết định, lại nói với Diêm Thiền: "Đi theo tôi!"

Diêm Thiền bĩu môi, bắn cho Ninh Loạn một ánh mắt muốn giúp mà chẳng giúp được rồi đi theo Lâm Vũ đến vườn hoa phía sau.

"Cô dùng hết sức công kích tôi, không cần nương tay." Sau khi đi đến hậu hoa. viên, Lâm Vũ trực tiếp nói.

"Anh thật sự muốn dùng loại phương thức này để em nhanh chóng tiến vào Luyện Thần cảnh à?" Diêm Thiền bĩu cái miệng nhỏ lên, oán trách nói: "Anh biết rõ đây không phải sở trường của em, còn nhất định muốn em bỏ dài lấy ngắn!"

€ô là vu nữ, am hiểu là vu cổ thuật.

Kiểu chống chọi trực tiếp này thật sự không phải cái cô am hiểu.

"Tôi biết!" Lâm Vũ ném cho cô một cái liếc nhìn: “Làm theo lời tôi nói trước! Nhớ kỹ, chỉ cho phép công kích tôi, đừng trút giận vào đống hoa cỏ kia nữa."
"Hừ." Diêm Thiền bất mãn lầm bầm một tiếng rồi mới công kích Lâm Vũ. Rất nhanh Diêm Thiền và Lâm Vũ đã đánh nhau.

Diêm Thiền biết thực lực của Lâm Vũ nên không hề kiêng ky mà tiến công.

Mà Lâm Vũ chỉ phòng thủ.

Trong bất tri bất giác, nửa giờ trôi qua.

"Không được, em không được!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.