Thất Lý Sơn.
Trước mộ hai cha con Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao.
Nhìn ngôi mộ trước mặt, Nam Cung Bác trầm mặc hồi lâu.
Không ai biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng mọi người đều biết, lúc này trong lòng Nam Cung Bác ít nhiều cũng cảm thấy có chút hối hận.
Không phải lời sám hối dành cho cho Lâm Đông Minh mà là dành cho con rể của mình- Lâm Văn Thao. Nếu Lâm Văn Thao không chết, nhiều chuyện có thể sẽ có cơ hội được giải quyết.
Nhưng bây giờ, căn bản là không thể nữa rồi.
"Lâm Đông Minh, cuối cùng vẫn là ông thắng." Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác nở nụ cười tự ti rồi quỳ xuống.
Nhìn thấy ông ta quỳ xuống, những người khác trong Nam Cung thế gia cũng lần lượt quỳ xuống.
Về lý mà nói, những trưởng bối như Nhậm Đồng Hoa và Nam Cung Linh không nên quỳ lạy một hậu bối như Lâm Văn Thao.
Nhưng lúc này, bọn họ không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.
Một số người trong số họ muốn có được sự bình yên trong tâm hồn, một số muốn chuộc tội thay cho Nam Cung Bác, còn lại đa số là vì sợ Lâm Vũ.
Cho dù hắn là Lâm Vũ hay Mục Bắc Vương, họ đều không thể đắc tội.
Ngay lập tức, mọi người đã quỳ xuống trước hai ngôi mộ. Chỉ có Nam Cung Tình bĩu môi đứng đó, không chịu quỳ xuống.
"Quỳ xuống!" Nhậm Đồng Hoa quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
"Tại sao chứ?" Nam Cung Tình kiêu ngạo, không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3462714/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.