Mãi cho đến khi tìm được giấy bút để ghi lại các ký hiệu và hình vẽ đó, Lâm Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhìn những ký hiệu và hình vẽ trên giấy, hắn rơi vào trầm tư. Hắn từng nhìn thấy những kí hiệu này.
Cảm giác giống như một loại chữ viết cổ, và cũng giống như những chữ rune có ý nghĩa đặc biệt được sắp xếp theo quy tắc nhất định.
Chú thích: Chữ Rune là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng. Đây là loại chữ chỉ sử dụng nét thẳng. Nó có 24 ký tự. Đến thế kỷ X, bảng giảm xuống còn 16 ký tự.
Một lúc lâu sau, Lâm Vũ mới đưa tờ giấy trong tay cho Bạch Diệu Thủ,
"Chụp ảnh lại, tìm những người nghiên cứu văn tự cổ để nghe ngóng một chút, có lẽ sẽ có người biết ý nghĩa của những thứ này."
Bạch Diệu Thủ biết tầm quan trọng của thứ này, lập tức thực hiện. Khi anh ta vừa chụp ảnh xong, Lâm Vũ bỗng nhiên nghiêm túc trở lại: "Về viết tay bản kiểm điểm 30.000 chữ cho tôi! Một mình hoàn thành, không được phép. nhờ người khác giúp đốt”
"Bao nhiêu... bao nhiêu cơ?”
Mặt Bạch Diệu Thủ co rúm lại, mắt như sắp rơi ra ngoài.
Viết tay bản kiểm điểm 30.000 chữ, đây là muốn lấy mạng người ta sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Diệu Thủ đột nhiên khóc nói: "Hay là anh nhốt tôi lại đi, 10 ngày hay 15 ngày cũng được."
"Nhốt anh lại khác gì cho anh nghỉ phép? Để anh yên tâm luyện kiếm?" Lâm
Vũ liếc anh ta một cái: "Còn mặc cả nữa thì không còn là 30.000 chữ nữa đâu!"
Tuy biết Bạch Diệu Thủ kháng lệnh là vì lo lắng cho an toàn của mình nhưng nên phạt thì vẫn phải phạt!
Thói kháng lệnh này tuyệt đối không thể tha!
Đối với những người như Bạch Diệu Thủ, những hình phạt như giam giữ hoặc giáng chức hoàn toàn không có tác dụng gì, viết bản kiểm điểm là đáng tin cậy nhất. Nghe Lâm Vũ nói vậy, Bạch Diệu Thủ không dám mặc cả nữa, cười khổ đồng
Thấy vẻ mặt khổ sở của anh ta, trong lòng Lâm Vũ cười thầm, xua tay nói:
"Được rồi, để xe lại, anh có thể đi rồi."
Bạch Diệu Thủ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Anh muốn đến Nam Cung thế gia sao?”
Lâm Vũ gật đầu.
Lần này đến thăm khu vực quản lý của Bạch Diệu Thủ không phải vì sơn trang Quy Hư và Nam Cung thế gia hay sao?
Bây giờ, chuyện của sơn trang Quy Hư đã được làm sáng tỏ cũng nên đã lúc đến Nam Cung thế gia một chuyến rồi.
Cha và ông nội đã mất đã mười lăm năm, nhưng Nam Cung thế gia- kẻ chủ mưu đẳng sau vẫn còn ung dung tự tại.
Thậm chí hắn không hiểu tại sao Nam Cung thế gia lại muốn nhắm vào nhà con cả của Lâm gial
Đã đến lúc phải đến đó để đòi lại công bằng cho cha và ông nội rồi! "Thuộc hạ sẽ đi cùng ngài." Bạch Diệu Thủ vội vàng nói: "Ngài bị thương, Nam Cung thế gia cũng không giống như những gia tộc khác, thuộc hạ đi theo, ít nhiều có thể chăm sóc ngài."
"Anh về viết bản kiểm điểm đi!"
Trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười chế giễu: "Cho dù bị thương, tôi cũng không sợ Nam Cung thế gia. Hơn nữa, Ninh Loạn đã đến phủ Tô Nam rồi."
"Anh ta đến làm gì?"
Bạch Diệu Thủ biết rõ vẫn cố hỏi, trầm giọng nói: "Phủ Tô Nam thuộc khu vực quản lý của thuộc hạ. Chuyện này, đáng ra phải thuộc phận sự của thuộc hạ mới đúng!"
Nếu Lâm Vũ đi một mình, trong lòng anh ta vẫn có chút cân bằng nhưng chuyện trên địa bàn của mình lại gọi Ninh Loạn từ Tây Bắc xa xôi đến khiến anh ta đột nhiên mất bình tĩnh.
Sao Lâm Vũ lại không hiểu suy nghĩ của anh chứ, hắn lặng lẽ nói: y ngày trước anh ta đã đích thân hộ tống hài cốt của lão Sở về Bắc Cảnh, nhân tiện, tôi bảo anh ta mang theo chiến đao Vô Phong cho tôi.” .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]