"Các người không rõ tôi số khổ thế nào đâu." Tiền Vạn Kim tràn đầy đắng chát mà thở dài: “Uống trà trước đi, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện."
Bạch Diệu Thủ bưng nước trà lên, đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ.
"Yên tâm, không có độc."
Vì bỏ đi lo lắng của Bạch Diệu Thủ, Tiền Vạn Kim trực tiếp bắt lấy nước trà uống cạn rồi đặt chén xuống và nói: "Tôi đâu dám hạ độc các anh, tôi còn muốn sống thêm mấy năm! Hơn nữa trừ Xích Luyện Thiên Hương ra thì tôi thật sự
không biết có độc dược nào độc chết được hai người."
"Ông thích giả heo ăn thịt hổ, chúng tôi không thể không phòng bị." Bạch Diệu Thủ nói thẳng, lúc này mới uống xong nước trà trong chén.
Lâm Vũ cũng uống trà rồi tò mò nhìn Tiền Vạn Kim: “Nói cho chúng tôi nghe thử xem ông khổ thế nào, không chừng chúng tôi có thể giúp được."
Tiền Vạn Kim tự giễu cười cười rồi mới lên tiếng nói: "Nếu tôi nói sơn trang Quy Khư này là l*иg giam của tôi, tôi rời khỏi đây sẽ chết ngay thì các người có tin không?”
Hai người hơi sững sờ rồi cùng lắc đầu.
Họ đều không nhìn thấu Tiền Vạn Kim này.
Ông ta miệng lưỡi dẻo quẹo, không ai biết câu nào của ông ta là thật, câu nào là giả.
Tiền Vạn Kim nhún vai: “Tôi biết các người sẽ không tin."
"Nếu ông nói cụ thể thêm một chút, có lẽ chúng tôi sẽ tin." Lâm Vũ mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tiền Vạn Kim: “Ví dụ như tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3455337/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.