"Đơn giản!" Lâm Vũ cười ha hả và nói: "Gϊếŧ chúng ta thì ông không cần khó xử rồi" Khi Tiền Vạn Kim hỏi ra vấn đề kia thì hắn đã hiểu ý ông ta. Gϊếŧ người diệt khẩu là biện pháp giải quyết đơn giản nhất. "Ông chủ Lâm, đây là tự anh nói ra đấy." Nụ cười trên mặt Tiền Vạn Kim vô cùng xán lạn, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật tôi không muốn gϊếŧ những thần tài các vị, nhưng tôi cũng hết cách, tôi phải bảo đảm mạng sống của mình!"
"Ừm! Tôi hiểu."
Nụ cười trên mặt Lâm Vũ cũng không giảm đi chút nào, chủ động lui qua một bên.
Hắn biết Bạch Diệu Thủ nhất định rất muốn đánh một trận với Tiền Vạn Kim.
Dù sao Tiền Vạn Kim vẫn còn ở đây, hơn nữa là một người tiếc mạng, chờ họ đánh một trận xong lại từ từ hỏi ông ta cũng không muộn.
Ngay khi Lâm Vũ lui ra phía sau, Tiền Vạn Kim lại đột nhiên ra tay với hắn.
Thân thể mập mạp của ông ta không ảnh hưởng đến tốc độ chút nào.
Quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ!
Một giây trước còn hết sức vô hại, giây sau đã ra tay tung sát chiêu.
Hơn nữa căn bản không nói võ đức gì cả.
Ngay trong nháy mắt Tiền Vạn Kim ra tay, Bạch Diệu Thủ cũng đánh đến như điện chớp, dùng một chiêu đẩy lùi Tiền Vạn Kim, đồng thời chặn trước người Lâm Vũ rồi lạnh lùng nhìn Tiền Vạn Kim: “Ông tìm nhầm người rồi! Đối thủ của ông là tôi!"
"Không có, tôi muốn tìm ông chủ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3455336/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.