Nghe xong lời nói của Lâm Vũ, Tiền Vạn Kim lập tức làm ra bộ dạng nhức đầu: “Hay chúng tôi nói chuyện làm ăn đi được không? Tôi sợ nhất là người khác tìm tôi nghe ngóng tin tức."
"Nếu là chuyện mà tôi muốn nói còn dễ bàn, nếu tôi không muốn nói thì nói ra cũng khó chịu, không nói lại đắc tội những thần tài các vị?"
Tiền Vạn Kim khổ nhe răng mà nói, cứ như ông ta rất tội nghiệp.
"Cần làm ăn mà cũng phải nghe ngóng tin tức nữa."
Lâm Vũ mỉm cười nói: "Nghe ngóng được thì mới dễ làm ăn."
"Thật sao?"
Đôi mắt Tiền Vạn Kim lập tức bắn ánh vàng, nhiệt tình kéo tay Lâm V rồi hớn hở nói: "Anh mau hỏi đi, hỏi xong thì chúng ta tiện nói chuyện làm ăn."
Lâm Vũ nhìn ra dáng vẻ tham tiền của ông ta là giả vờ nên không nói gì nữa.
Hắn không dông dài với Tiền Vạn Kim nữa mà trực tiếp hỏi ông ta ai mua mấy. loại độc dược cần để luyện chế Xích Luyện Thiên Hương từ chỗ ông ta.
Tiền Vạn Kim nhăn mặt nhìn Lâm Vũ: “Thật sự có quá nhiều người đến chỗ của tôi mua các loại linh dược, làm sao tôi nhớ được có người nào mua mấy loại linh dược này!"
"Thật sự không nhớ rõ?" Lâm Vũ cười hỏi.
Tiền Vạn Kim chỉ vào gương mặt dâu mỡ của mình: “Anh xem vẻ mặt thành khẩn của tôi có giống đang gạt anh không?”
Không giống? Không giống mới là lại
Lâm Vũ thầm hừ nhẹ một tiếng, nụ cười trên mặt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3455334/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.