Chương trước
Chương sau
Nghe xong lời nói của Lâm Vũ, Tiền Vạn Kim lập tức làm ra bộ dạng nhức đầu: “Hay chúng tôi nói chuyện làm ăn đi được không? Tôi sợ nhất là người khác tìm tôi nghe ngóng tin tức."

"Nếu là chuyện mà tôi muốn nói còn dễ bàn, nếu tôi không muốn nói thì nói ra cũng khó chịu, không nói lại đắc tội những thần tài các vị?"

Tiền Vạn Kim khổ nhe răng mà nói, cứ như ông ta rất tội nghiệp.

"Cần làm ăn mà cũng phải nghe ngóng tin tức nữa."

Lâm Vũ mỉm cười nói: "Nghe ngóng được thì mới dễ làm ăn."

"Thật sao?"

Đôi mắt Tiền Vạn Kim lập tức bắn ánh vàng, nhiệt tình kéo tay Lâm V rồi hớn hở nói: "Anh mau hỏi đi, hỏi xong thì chúng ta tiện nói chuyện làm ăn."

Lâm Vũ nhìn ra dáng vẻ tham tiền của ông ta là giả vờ nên không nói gì nữa.

Hắn không dông dài với Tiền Vạn Kim nữa mà trực tiếp hỏi ông ta ai mua mấy. loại độc dược cần để luyện chế Xích Luyện Thiên Hương từ chỗ ông ta.
Tiền Vạn Kim nhăn mặt nhìn Lâm Vũ: “Thật sự có quá nhiều người đến chỗ của tôi mua các loại linh dược, làm sao tôi nhớ được có người nào mua mấy loại linh dược này!"

"Thật sự không nhớ rõ?" Lâm Vũ cười hỏi.

Tiền Vạn Kim chỉ vào gương mặt dâu mỡ của mình: “Anh xem vẻ mặt thành khẩn của tôi có giống đang gạt anh không?”

Không giống? Không giống mới là lại

Lâm Vũ thầm hừ nhẹ một tiếng, nụ cười trên mặt lại không thay đổi: “Tiền tiên sinh..."

"Đừng gọi tôi là Tiền tiên sinh, gọi tôi là ông chủ Tiền đi." Tiền Vạn Kim cắt ngang lời nói của Lâm Vũ, đởm dáng mà nói: "Tôi thích gọi người khác là ông chủ nên cũng thích người khác gọi tôi như vậy, nghe đãi!"

"Được." Lâm Vũ dở khóc dở cười liếc ông ta một cái: “Ông chủ Tiền, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cũng không có bao nhiêu người mua được thứ trong sơn trang Quy Khư này của ông! Ai mua cái gì mà ông không rõ sao?"
Động một tí là linh dược hơn trăm triệu, người mua được thật sự không nhiều.

Hơn nữa người vào chỗ này của ông ta trăm phần trăm đều là võ giả!

Tiền Vạn Kim không có khả năng không biết người mua là ai.

"Ông chủ Lâm, nhìn thấu nhưng đừng nói toạc ra chứ!" Thấy không lừa được nên Tiền Vạn Kim dứt khoát thừa nhận, than thở nói: "Không phải tôi không muốn nói cho anh biết, thực sự là vấn đề này của anh làm tôi quá khó xử."

"Ông nói cái giá đi!" Bạch Diệu Thủ mở miệng nói.

"Ông chủ Bạch, ông nói gì vậy?" Tiền Vạn Kim ưỡn cái bụng mập của mình lên: “Quân tử yêu tài, nhưng vẫn phải giữ đạo, mặc dù tôi thích tiền nhưng cũng không phải tiền nào cũng kiếm được! Chuyện này không phải là vấn đề tiền!"

"Vậy là vấn đề gì?" Lâm Vũ hỏi.

Tiền Vạn Kim thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ: “Theo quy tắc của chỗ tôi thì không được để lộ thân phận người mua với người ngoài."
Lâm Vũ lông mày gảy nhẹ, mỉm cười nói: "Quy tắc do ông định ra, tất nhiên cũng có thể thay đổi."

"Như vậy sao được?" Tiền Vạn Kim lắc đầu như trống lúc lắc: “Nếu như tùy tiện thay đổi quy tắc thì không còn gọi là quy tắc nữa."

"Ông nhất định phải đổi!" Bạch Diệu Thủ nói với giọng điệu không cho phép. cãi lời.

Có người muốn dùng Xích Luyện Thiên Hương để đối phó Mục Bắc Vương, quy tắc này đổi hay không đã không còn do Tiền Vạn Kim quyết định.

Hôm nay Tiền Vạn Kim muốn cũng phải nói, không muốn cũng phải nói!

Nếu không anh ta không ngại dùng máu rửa sơn trang Quy Khư.

Tiền Vạn Kim cười ha ha, giương mắt nhìn về phía Bạch Diệu Thủ: “Ông chủ Bạch, hai ngày trước không phải chúng ta nói chuyện rất vui vẻ sao? Hôm nay anh làm gì vậy!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.