Những vật này chỉ mạ vàng thôi cũng phải dùng mất không ít vàng rồi.
Khó trách muốn dùng vàng làm gạch gõ cửa, sự yêu quý của Tiền Vạn Kim đối với vàng thật sự lên đến mức không thể tưởng tượng.
Sau khi cảm khái, Lâm Vũ lại bảo người phục vụ: “Không cần đi tìm quản gia, trực tiếp dẫn chúng ta đi gặp ông chủ của các người là được."
"Được rồi, mời đi theo tôi." Người phục vụ mỉm cười rồi khom người dẫn đường.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đi vào chỗ sâu của sơn trang Quy Khư.
'Trên đường ởi tới đều là khung cảnh vàng son lộng lẫy như vậy. Cuối cùng họ dừng lại trước một tiểu viện.
Người phục vụ khom người cất tiếng la vào nội viện: "Ông chủ, có hai vị khách muốn gặp ngài."
"Được rồi, tôi biết rồi! Anh cứ đi làm chuyện của mình đi." Trong tiểu viện truyền tới một giọng nói không mặn không nhạt.
Người phục vụ khom người thưa vâng. Trước khi lui ra, anh ta còn mở cửa chính tiểu viện ra thay họ. Trong nội viện vẫn là một màu vàng rực.
Một ông chú trung niên mập mạp mà dầu mỡ đang ngồi trước cái bàn vàng trong viện mà loay hoay gì đó, toàn thân ông ta gân như được vàng bao bọc.
Ở trên người ông ta hoàn toàn không nhìn ra khí chất võ giả, là hình tượng con buôn điển hình.
Lâm Vũ còn lo lắng trên tay ông ta đeo đầy nhẫn vàng như vậy thì ngón tay còn linh hoạt nổi không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3455333/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.