Sự im lặng chết chóc trong phủ Quân chủ.
Dưới sát khí đáng sợ bao trùm, ngay cả dế mèn cũng ngừng kêu.
Gió đêm lạnh lẽo, thổi lá trong sân nhưng không có một tiếng động nào. Lâm Vũ đứng khoanh tay, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Sát ý trên người Ninh Loạn dâng trào, đứng ở phía sau Lâm Vũ, không nói một lời.
Dưới sát ý khủng khϊếp, trong lòng Phượng Mị Nương cảm thấy đau xót, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, nước mắt giống như sông bị vỡ đê.
Giờ phút này, ngay cả Thẩm Khanh Nguyệt cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng đỡ Phượng Mị Nương, yên lặng an ủi nàng.
"“Bùm bùm bùm..."
Hai mươi phút sau, tiếng trực thăng cuối cùng phá vỡ sự im lặng đáng sợ này.
Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã hạ cánh bên ngoài phủ Quân chủ. Cửa cabin mở ra, hai Bạch Hổ Vệ mang theo cáng bước ra khỏi trực thăng. "“Keng..."
Các Bạch Hổ Vệ trong phủ Quân chủ cũng đồng thời rút chiến đao ra.
Ánh sáng phản chiếu trên thanh chiến đao, tỏa ra những luồng ánh sáng lạnh lão.
Chiếc cáng được đặt xuống trước mặt Lâm Vũ và Ninh Loạn. Trên cáng, trên người Sở Nam Phong đầy máu, mất một cánh tay.
Tuy nhiên, phần cánh tay bị cụt vẫn còn vết máu đen, toàn bộ khuôn mặt của ông ta cũng xanh đen.
"Cha!"
Nhìn thấy thi thể Sở Nam Phong, Phượng Mị Nương không thể kìm nén nỗi đau buồn trong lòng nữa, kêu thảm thiết lao tới.
Sắc mặt Lâm Vũ âm trầm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3451897/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.