Quách Dịch vừa định trả lời thì một cơn gió đêm mát lạnh thổi qua.
Mấy cây cảnh to bằng cái bát trước cửa đung đưa, trước ánh mắt kinh ngạc của cả nhà, chúng đổ rạp xuống, chỉ còn lại những gốc cây cao một mét.
Vết chém gọn gàng và trơn nhẫn, không có gờ ráp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lại nghĩ tới cảnh Bạch Hổ Vệ rút đao vừa rồi, Quách Nguyên Lộ bỗng nhiên run rẩy toàn thân, toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
May mắn là một đao vừa rồi là chém vào những cái cây lớn đó.
Nếu nó chém về phía bọn họ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
"Lâm Vũ chính là Mục Bắc Vương!”
Quách Dung Dung thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Cha không cần biết địa vị của Mục Bắc Vương là gì, chỉ cần biết Ninh Loạn, Quân chủ của quân Bạch Hổ cũng phải gọi anh ta là lão đại, Lang Quân Bắc Cảnh coi anh ta là thống soái!"
"Cái gì?"
Quách Nguyên Lộ kêu lên, ngơ ngác nhìn con gái mình.
Vừa nhìn, Quách Nguyên Lộ nghiêng đầu, trực tiếp ngã xuống đất...
Nửa đêm, Ninh Loạn gõ cửa phòng Lâm Vũ.
Nhìn nụ cười không giấu được trên mặt Ninh Loạn, Lâm Vũ biết kết quả kiểm tra của Phượng Mị Nương hẳn là rất tốt.
"Bây giờ anh biết mình đã nhặt được một báu vật rồi đúng không?”
Lâm Vũ mỉm cười, trừng mắt nhìn Ninh Lọan, hỏi: "Bản thân cô ấy có ý định gì không?”
“Tất cả đều do tôi sắp xếp!”
Nụ cười trên mặt Ninh Loạn sắp thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3451896/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.