Không cần hỏi cũng dám kết luận Khương Dục đã phạm phải sai lầm lớn.
Từ đầu đến cuối, thậm chí hắn còn không xuất hiện!
Thực lực của cha đã đạt đến cực hạn của Quy Nguyên Cảnh, sao có thể nhát như thỏ đế như vậy được?
Chẳng lẽ hắn đã đột phá ràng buộc của Quy Nguyên Cảnh, tiến vào Hóa Hư: Cảnh rồi sao?
Khương Sư Đạo nhắm mắt lại, hồi tưởng lại trận chiến với hắn một năm trước, lặng lẽ thở dài: "Hăn là người mà Khương gia chúng ta không thể đắc tội! Mục Bắc Vương, Lâm Vũ!"
"Cái gì?"
Khương Hải Triều kinh hoàng hét lên: "Lâm Vũ là Mục Bắc Vương?”
Mục Bắc Vương! Danh hiệu được rèn đúc từ hài cốt của 700.000 kẻ thù.
Mặc dù không tận mắt chứng kiến trận chiến đó nhưng chỉ nghe thôi anh cũng cảm thấy kinh hãi.
“Hả?” Khương Sư Đạo nghiêng đầu nhìn cháu trai mình: “Cháu từng gặp hắn sao?”
"Chưa... cháu chưa từng gặp ạ." Khương Hải Triều liên tục lắc đầu, cảm thấy vô cùng chột dạ.
“Chắc chứ?" Mắt Khương Sư Đạo sáng lên, nghiêm nghị nói: "Có phải là cháu đã biết điêu gì đó không?”
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Khương Sư Đạo, Khương Hải Triều càng cảm thấy chột dạ hơn, không còn dám giấu giếm nữa, nhanh chóng kể lại những gì mình biết.
Biết Khương Dục dám ra tay với em gái Lâm Vũ, Khương Sư Đạo nổi trận lôi đình, tát mạnh vào mặt Khương Hải Triều và gầm lên: "Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm?”
“Cháu...cháu..."
Khương Hải Triều ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3450961/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.