Trịnh Dư An cũng chẳng rõ vì sao mình lại đi qua.
Anh như vượt qua một dòng sông chảy siết. Trong nước sông có thể có đá sỏi gập ghềnh, ngăn cản bước đường, chút lượng lự lại thêm phần mất kiên nhẫn.
“Vị này là Trịnh Dư An, Trịnh Tổng.” Yến Thư Vọng giới thiệu với người bên cạnh, “Trưởng phòng bên Chi nhánh ngân hàng JZ.”
Trịnh Dư An theo bản năng nở nụ cười xã giao. Dáng vẻ này nhìn không ra sơ hở, khóe mắt hơi rủ xuống, khóe miệng cong một mức vừa đủ.
Mấy người vây quanh anh trò chuyện, ánh mắt hoặc quan sát hoặc đánh giá, càng giống như đang nhẹ nhàng bâng quơ dán cho anh một cái nhãn.
Lúc Yến Thư Vọng giới thiệu người xung quanh mình thì thái độ rất tùy tiện, ngón tay chỉ một vòng rồi hờ hững nói: “Ông chủ Lý Công ty Truyền thông Tương lai, Lý Thù. Kỹ sư lập trình cao cấp bên JAVA, Lâm Niệm Tường.”
Trịnh Dư An cũng thuận theo ý tốt mà đưa danh thiếp của mình ra. Lý Thù là một người đàn ông đẹp mã, có lẽ vì làm ngành truyền thông nên rất biết ăn mặc, như người mẫu vậy. Trịnh Dư An phát hiện gã còn đeo lens. Vì màu sắc rất hiếm thấy nên Trịnh Dư An cũng thầm nhìn gã thêm vài lần.
Lâm Niệm Tường thì lại là người mặt mũi phổ thông nhất trong nhóm, dạng thanh tú, hay cười, nhìn vào thì thoải mái, dễ tạo cảm tình.
“Ngân hàng JZ năm trước còn phát hành một bộ tiền kỷ niệm.” Lâm Niệm Tường chủ động tìm đề tài, “Mickey nhỉ?”
Trịnh Dư An cười: “Năm Chuột mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-phach-cau-vong/255212/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.