Thời gian nghỉ gần hết, Trịnh Dư An mới pha được cho mình tách cà phê, Tần Hán Quan thì vẫn xoắn xuýt vấn đề “thời kỳ yêu đương nồng nhiệt”. Trịnh Dư An cầm tách nói đùa: “Nếu là nam nữ yêu đương nồng nhiệt thì còn hẹn hò cái gì, leo thẳng lên giường là được rồi.”
Tần Hán Quan làm bộ “Cậu còn dám nói to chuyện này”, líu lưỡi: “Người ta là Yến Thư Vọng đó, cậu nghĩ gì vậy.”
Trịnh Dư An thản nhiên đáp: “Vậy không phải là được rồi. Tôi với anh ta hẹn nhau mấy bữa có tính là gì, như bạn bè bình thương thôi.”
Buổi triển lãm gốm sứ hôm Thứ Bảy nhất định phải đi. Cho dù thái độ của Yến Thư Vọng mập mờ thì Trịnh Dư An cũng không phải người lâm trận bỏ chạy.
Hơn nữa đều là người trưởng thành với nhau làm gì có chuyện trốn tránh mãi được. Giới tài chính cũng chỉ có vậy, Yến Thư Vọng còn là nhân vật đỉnh Kim Tư Tháp, ở trung tâm giới. Trịnh Dư An đừng nói đắc tội hắn, đi nịnh còn chẳng kịp nữa là.
Phòng triển lãm Bản Sắc cách đường Quách Hạng không xa, bên trong có bãi đỗ xe không to nhưng cũng đủ chỗ. Lần này Trịnh Dư An đi với tư cách bạn của Yến Thư Vọng nên không gọi An Đại, tự mình lái xe tới.
Bạch Gian tới Tô Châu rất nhiều lần, đã có chút tiếng tăm trong giới gốm sứ nơi đây. Triển lãm y tổ chức không kể người chung sở thích thì cũng có người ngoài ngành nghe danh mà tới. Trịnh Dư An lần này còn cố ý mua một bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-phach-cau-vong/255211/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.