Mặc kệ giữa Chu Thích Tử và Tiêu Giác Tê có yêu hận tình thù gì, tóm lại hợp đồng đã ký, Mật tổng cũng không thể bội ước.
Chỉ là anh không nghĩ đến, cục diện rối rắm này vậy mà chả ai thèm tiếp nhận, cứ như vậy mà tệ hại rơi vào tay anh.
Mật tổng tức giận đến mức nổi nhiệt miệng!
Chẳng lẽ kế tiếp vài tháng sau anh đều phải mang theo tên bệnh nhân tâm thần Tiêu Giác Tê với thần kinh chập chờn này mà hợp tác cùng Trúc Ốc?
Mật tổng trực tiếp bị mất ngủ, hơn nửa đêm rồi vẫn ngủ không được.
Ngày thường anh ở tại một căn hộ cách công ty không xa, đi làm tan tầm rất tiện, buổi tối bên ngoài còn có chợ đêm, dù giờ nào cũng đều rất náo nhiệt...
Anh ở nhà trằn trọc, dứt khoát đứng dậy mặc quần áo ra cửa kiếm ăn.
Nhắc mới nhớ cũng đã nhiều năm anh không ăn khuya, cũng không biết cửa tiệm ngày trước anh thích ăn còn bán hay không.
Buổi tối tháng 3 gió đêm còn rất lạnh, Mật tổng mặc đồ ngủ, khoác thêm một cái áo khoác dày, mang dép lào cứ như vậy ra ngoài.
Riêng anh thì không để ý lắm mấy thứ này, trong đầu chỉ nghĩ sắp hai giờ rồi, không biết còn có cái gì ăn không.
Kết quả khi anh bưng tô mì nhỏ ngồi chồm hổm ven đường, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc lén lén lút lút bên dưới cầu vượt.
Thẳng nhóc này đang làm gì thế nhỉ?
Mật Hạo bỏ tô mì xuống đi qua, liền nhìn thấy Cà Rốt che lỗ tai vội vã lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ngheo-tung-va-phu-hao-cua-cau/439470/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.