La Bạc Hồ rất muốn đem hạt dưa tới cắn.
“Có phải anh cho rằng có vài đồng tiền dơ bẩn thì có thể muốn làm gì thì làm! Lần trước lái xe đâm mèo là anh, lần này lại là anh? Tại sao anh cứ như âm hồn không tan vậy!”
“Tôi đã nhìn thấu thủ đoạn lấy lui làm tiến của cậu, người muốn bò lên giường của tôi xếp dài từ thành Nam lên thành Bắc, cậu tự mình cân đo đong đếm xem bản thân được mấy cân mấy lạng đi.”
“Dù mắt tôi bị mù, gả cho heo gả cho chó, cũng sẽ không gả cho anh!”
“Muốn gả vào nhà họ Chu, nghĩ đàng hoàng lại xem bản thân đủ tư cách không đã.”
......
“Ăn chút gì đi?”
“A...... Mật tổng ngài gọi tôi?” La Bạc Hồ nghiêng người, nhìn Mật Hạo đưa cho cậu một quyển thực đơn, cậu nhanh chóng nhận lấy, ngại ngùng nói: “Nhà hàng này tôi không rõ lắm, ngài có đề cử món gì không? Gọi đơn giản là được rồi.”
“Kỳ thật cơm chiên Dương Châu không tệ.” Mật Hạo chỉ chỉ một góc khuất trên thực đơn: “Bào ngư với tôm hùm làm khai vị.”
“Được ạ được ạ.” La Bạc Hồ liên tục gật đầu, nhìn thấy Mật Hạo nháy mắt ra hiệu, hai người bọn họ yên lặng đi qua bàn kế bên.
________________
Tiêu Giác Tê cùng Chu Thích Tử hồn nhiên không phát hiện, còn đang chửi lộn với nhau, Tiêu Giác Tê hơi kém một chút, bị tức giận để mắt ứa lệ.
“Chết tiệt!” Chu Thích Tử đột nhiên thở dài một tiếng như vịnh ngâm, “Tôi hận người nam nhân này như vậy, tại sao nhìn đến dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ngheo-tung-va-phu-hao-cua-cau/439469/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.