Tô Tuệ Cầm nổi giận, mặc dù Đường Thiên là tên lưu manh, nhưng cho dù như vậy thì cũng không tới phiên Trịnh Lực Đạt lên tiếng châm chọc, không biết vì cái gì mà cô bỗng nhiên nổi lên tâm lí như gà mẹ che chở cho con mình.
“Tô Tuệ Cầm, mọi phương diện cô đều rất ưu tú, nhưng tôi lại không nghĩ tới ánh mắt nhìn người của cô sao lại kém như vậy."
Trịnh Lực Đạt lắc đầu, rất là tiếc hận nói ra: “Tên đàn ông này thực chất không hợp với em, lông còn chưa mọc đủ còn có cái kia không biết sử dụng được không, anh khuyên em tốt nhất tranh thủ thời gian sớm chia tay hắn đi."
Hắn đưa ánh mắt rất độc ác, liếc nhìn tên đàn ông đối diện liền biết tên này rõ ràng là một kẻ không có tiền, nhìn từ trên xuống dưới đều giống như một kẻ nghèo hèn từ nông thôn đi ra, nếu so thân phận phú nhị đại của Trịnh đại thiếu hắn thì quả thật là kém rất xa.
“Trịnh Lực Đạt, đó là việc riêng của tôi, chưa tới phiên anh nói này nói kia. Nếu không có chuyện gì để nói nữa, thì mời anh rời đi cho." Tô Tuệ Cầm cố nén tức giận, miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh.
Đường Thiên cười tủm tỉm nói: “Tuệ Cầm à, không cần nổi giận với loại người đáng thương này, dù sao hắn cũng bị liệt dương đã mười phần thê thảm lắm rồi, nếu còn không cho hắn ở nơi này tìm một chút cảm giác ưu việt, vậy thì hắn thật sự quá thảm, nói không chừng hắn có thể trực tiếp nhảy lầu tự sát."
“Không thể nào, nhìn anh ta như vậy mà bị liệt dương, quả thật là nhìn không ra."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]