Chương trước
Chương sau
“Dựa vào nhiều người như vậy, các ngươi nhất định cho là thắng sao? Xem ra các ngươi​ chưa từng thấy qua mặt khác của xã hội.” Đường Thiên chỉ ung dung đứng chắp tay nhìn những người này, hắn cũng không có chút e ngại nào.

Gã đàn ông bận áo thung ba lổ cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi, nhìn ngươi bộ dáng rất phách lối, lấy mỗi một mình ngươi thì có thể đối phó với nhiều người chúng ta như vậy sao, lại muốn làm hộ hoa sứ giả? Biết chữ “chết” viết như thế nào không?”

“Bộ dáng rất phách lối? Đó là ngươi chưa thấy ta chạy, lúc ta chạy ta càng phách lối.” Đường Thiên nhíu mày.

Một người đứng bên cạnh tên hán tử cười cười nói: “Bị nhiều người chúng ta vây quanh như vậy lại còn muốn chạy? Được, bây giờ ngươi thử chạy cho tao xem một chút đi.”

Hừ!

Đường Thiên lập tức buông hai cây trúc trên tay mình​ xuống, rồi lập tức ôm lấy hai người Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn, mỗi người một tay, nhanh chóng huớng về đằng sau mà chạy tới, xông ra vòng vây của những người này.

Cũng may bọn họ cũng không có hành lý gì, cho nên lúc chạy cũng không có cái gì vướng víu.

“Hừ, tên tiểu tử này còn muốn chạy! Mau đuổi theo!” Gã cầm đầu tức điên, hắn chỉ muốn đùa một chút, không nghĩ tới thằng nhãi này lại láu cá như vậy, còn chạy thật, chạy còn nhanh như thế, lúc này toàn bộ đàn em đều nghe theo mệnh lệnh của hắn liền đuổi theo, nếu để cho mấy người này chạy mất, như vậy kế hoạch hôm nay của bọn họ xem như hủy.

Nhưng nói ra cũng kỳ lạ, hai người Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn tuy không tính là rất nặng, nhưng tối thiểu cũng trên tám mươi kí trở lên, có thể trong tay Đường Thiên thì nhẹ như lông ngỗng và hình như cũng tạo cho hắn một chút khó khăn, cứ như vậy mà chạy nhanh chóng.

“Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao lại chạy trốn?” Trọng Hiểu Mạn hỏi, nàng bị Đường Thiên ôm lấy, cảm thấy vừa thẹn lại giận, bàn tay lớn kia ôm eo nhỏ của mình. Đây là nàng lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy.

Đường Thiên cười tủm tỉm nói: “Không phải tôi chạy trốn, là chiến lược rút lui thôi, lão tổ tông đã nói với tôi như vậy.”

“Coi như anh chạy trốn đi, nhưng vì sao lại chạy vào ngõ cụt, anh đây là muốn hại chết chúng ta sao?” Tô Tuệ Cầm nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Thiên.

Cái gì?

Trọng Hiểu Mạn nhịn không được đảo mắt nhìn về phía trước, nhất thời liền phát hiện không biết lúc nào, bốn phía đường đi thế mà biến thành ngõ cụt, chung quanh đã không có người ở, thậm chí phía trước đều không hề có ai qua lại.

Mà hiện tại những tên côn đồ này lại ngăn ở đầu ngõ vào của hẻm, giống như một bầy sói đói, nhìn chằm chằm bọn người Đường Thiên, thật giống như nhìn thấy mấy con cừu nhỏ.

“Ha ha, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào, các ngươi đây là tự tìm đường chết.” Gã đàn ông bận áo thung ba lổ cười, hắn làm sao đều không nghĩ tới thằng nhãi này lại ngu xuẩn đến như vậy, hoảng hốt chạy bừa, thế mà còn chạy đến chỗ này kết quả là vào ngõ cụt đi, đây quả thực là trời cũng đang trợ giúp bọn họ.

Gã côn đồ cũng cười, vừa mới nhìn thằng nhóc này chạy nhanh như vậy, còn cho là bọn họ đuổi không kịp, không nghĩ tới đối phương lại chạy vào bên trong ngõ cụt, căn bản là tự vạch đao vào mặt mình nên rất trơn tru.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.