Vô tình bước vào một khu vườn, cảnh đẹp như mơ, cánh bướm dập dờn, đậu lại bên khóm hoa.
"Cô gái, cô có biết đây là khu vực cấm, người ngoài không được phép vào không?"
"Xin lỗi, tôi không cố ý xông vào, tôi đi ngay đây."
Bên tai truyền đến tiếng cười, tôi chợt nhận ra đây là trò đùa của người nọ.
"Thưa anh, lừa người như thế chẳng vui chút nào."
"Cô gái, dáng vẻ mất hồn của cô rất giống một người bạn cũ của tôi."
Giọng điệu mất mác, xem ra người bạn cũ đó là người rất quan trọng với anh ta.
"Cô gái, cô và tôi có duyên với nhau, cô có thể cho tôi biết tên cô không?"
"Lưu Tinh."
"Hoàng Phủ Minh."
"Cô Lưu Tinh, tôi đi trước nhé."
Cuộc gặp thoáng qua này làm tôi có cảm giác như đã từng quen biết anh ta, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tuy nhiên chúng tôi cứ như là bạn bè quen biết nhiều năm thật vậy.
Về đến nhà, tôi vẫn cảm thấy anh ta quen quen.
Tiếng dương cầm ngân vang xua tan mọi suy nghĩ của tôi, ánh nắng bên cửa sổ chiếu vào người thiếu niên, trông anh như tiên giáng trần, giai điệu du dương càng tô điểm thêm cho cõi thần tiên.
"Tinh Tinh, em thấy bài hát mới của anh thế nào?"
"Hơi khác với phong cách trước đây của anh, nhưng lại mang cho mọi người cảm giác bài hát và người hát hòa thành một. Em cảm thấy những cảm hứng thu thập được trong chuyến đi này đều được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-mong-diep-canh/2808619/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.