Vừa định mở cửa, Giang Ly bỗng che mắt tôi lại.
"Em đi từ từ vào đi, cẩn thận dưới chân."
"Từ từ chầm chậm mở mắt ra, nắm tay anh."
Ánh nến lờ mờ chiếu sáng bàn ăn, bữa tối dưới ánh nến được bày biện công phu. Dưới cây thông Noel bên lò sưởi bày đủ loại quà lớn nhỏ, ngoài cửa sổ pháo hoa đang nở rộ trong đêm tuyết trắng. Chẳng biết tôi đã rưng rưng nước mắt tự bao giờ.
"Tinh Tinh, anh chuẩn bị không giống em mong đợi sao?"
Dáng vẻ bối rối của Giang Ly càng khiến tôi cảm động, tôi xoa đầu anh, thật giống cún con.
"A Ly, em cảm động lắm!"
Giang Ly tri kỷ dùng trâm cài vấn tóc của Lưu Tinh lên, phát hiện sau gáy hai người có nốt ruồi giống hệt nhau. Đây mà không phải là duyên phận thì còn là gì nữa chứ.
Giang Ly nhìn Lưu Tinh, lâm vào trầm tư. Trong khoảng thời gian ở chung này, anh có một cảm giác cực khó tả, rõ ràng Lưu Tinh vẫn ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh luôn cảm thấy Lưu Tinh có gì đó khác với trước đây.
"Đói bụng chưa, thử xem có hợp khẩu vị của em không."
"Chúng ta ăn cơm thôi."
Ăn xong, hai người cùng nhau rửa chén bát bát đũa, cứ đơn giản ở bên nhau như thế.
Ngồi bên lò sưởi, nghe những bài hát Giáng Sinh.
Lưu Tinh mở quà, Giang Ly ở bên cạnh cô, chờ mong vẻ vui sướng của cô.
"Woa, đây là cái váy em thích nhất này, còn có cái ván trượt em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-mong-diep-canh/2808617/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.