Hạc Hý Anh vẫn cho mình đúng nói.
- Dơ bẩn chính là dơ bẩn ngươi không hiểu tiếng người sao.
Bách Dạ mỉm cười nói.
- Vậy ta sẽ cho ngươi biết dơ bẩn thật sự là thế nào.
Bách Dạ vừa nói song liền lấy dây lưng của nàng nhanh như chớp buộc tay nàng lại ném nàng lên giường. Quay đầu đi ra ngoài, đơn giản xử lý vết máu trên người, rồi đi qua phòng bếp lấy một sợi dây thần quay lại.
Hạc Hý Anh bị người buộc lại cảm giác lo sợ, không ngừng la lớn tìm cách bỏ chạy, nàng chạy tìm vật có thế cắt đi sợi dây trên tay, nhưng là không thấy chỉ có thể chạy loạn đến cửa mong thoát thân chỉ là không ngờ cửa đã bị người dùng vật cản lại, nàng đi đến cửa sổ chạy ra ngoài, chỉ là quá trễ người kia đã quay lại nhanh như chớp nắm lấy nàng kéo nàng về giường, đẩy ngã nàng trên giường buộc dây thần vào hai cổ chân nàng kéo rộng chân ra hết cỡ, nàng hoảng sợ đến cực độ không biết người kia là làm gì mình, hai tay được cởi trói chỉ là nhất thời rồi lại bị giang ra buộc chặt. Miệng bị nhét mảnh vải chỉ có thể um um vô lực giảy giụa
Sao khi buộc chặc nàng lại, nhét vải vào miệng nàng tránh nàng cắn lưỡi tự tử.
- Để hôm nay ta xem ngươi dơ bẩn hay là ta dơ bẩn.
Bách Dạ lấy con dao nhỏ luôn mang theo bên người mình nhẹ nhàng cắt bỏ y phục trên người nàng, đôi mắt sợ hãi mở to đến hết cỡ, Bách Dạ càng hưng phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-menh/337198/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.