Hạc Hý Anh thấy người bị nàng bốp cổ đến ngạt thở nằm một chỗ, trên gương mặt là dòng máu từ dấu răng nàng lưu lại vẫn đang tuôn máu, nàng vạn lần không nghĩ thế nhưng mình như thế lại giết người. Nàng lo sợ đến tay chân run lên không thể cử động, qua một lúc bình tỉnh mới bò từ nền đá đến bên người Bách Dạ. Lấy tay vỗ nhẹ vào mặt người đang nằm im nơi đó.
- Này... Này.....
Người kia vẫn nằm không có giấu hiệu tỉnh lại, lòng nàng càng hoảng sợ cực độ. Lấy tay đưa lên cao định đập vào ngực nàng xem nàng có thể vì đau mà tỉnh lại không. Bàn tay nàng run rẫy nện xuống chỉ là không chạm phải da thịt mà là mặt gạch lạnh lẽo, nàng bị đau đến nghiến răng bặm môi.
Bách Dạ không phải người thường, nàng có nội công, có võ công, cũng được xem là một trong những thần y. Nhưng thật sự bị người siết cổ quá lâu thì nàng cũng không thể chống cự lại cái chết, chỉ đành giả vờ chết đi để người kia buôn mình ra, vì sao nàng cao thâm như thế mà không đánh trả Hý Anh, câu hỏi rất hay, bởi vì sự cố bất ngờ kia thật sự ảnh hưởng tới xương sống nàng rồi, vì tình huống bắt ngờ không có sự chuẩn bị, mới gây ra tình trạng nhục nhã nhất cuộc đời của Bách Dạ. Nàng cứ nghĩ người con gái yếu đuối không võ công này sẽ vì sợ mà không làm gì nàng, nhưng nàng thật không ngờ được khi nghe thấy âm thanh giữa tay người kia va chạm với nền gạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-menh/337197/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.