Lúc Tĩnh Liên rời khỏi Đông Tháp, chút ánh sáng le lói đã lụi tàn, màn đêmgiăng kín khắp nơi. Tĩnh Liên băng qua một rừng cây rậm rạp, chợt cảmthấy chút bất thường. Ánh mắt của cô bị thu hút bởi một đốm lông trắngnho nhỏ ngự trên cành cây phía trước mặt. Tĩnh Liên sống nhiều năm, chưa bao giờ thấy con hồ ly nào dạn dĩ như vậy! Hơn nữa, con hồ ly này lạiđang nhìn Tĩnh Liên bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ: vừa như hiểu biết, vừanhư vui mừng, vừa như oán trách.
Tĩnh Liên rùng mình, tay sờchuôi kiếm. Một người một hồ đứng yên chiếu tướng nhau suốt mấy phútliền. Chợt đằng sau Tĩnh Liên truyền đến tiếng sột soạt. Vân Hải giả vén cành cây đi đến, vừa nhìn thấy Tĩnh Liên đã cất tiếng thở phào nhẹnhõm. Y nói:
“Đồ nhi, con đi đâu vậy? Vi sư tìm con có việc gấp.”
Tĩnh Liên cảnh giác hỏi:
“Sư phụ tìm con? Là việc gì vậy?”
Vân Hải giả chìa một bàn tay ra, hơi đanh giọng nói:
“Vi sư đã trở về, trưởng môn lệnh nên giao lại cho ta đi thôi!”
Tĩnh Liên mỉm cười giả lả, dịu dàng nói:
“À, ra là việc này sao? Sư phụ, không phải con không muốn giao lại chongười. Con chỉ sợ không có nghi thức trao trả danh hiệu trưởng môn,chẳng những ba vị trưởng lão không hài lòng, ngay cả chúng đệ tử cũngkhông phục.”
Vân Hải giả gật gù:
“Đồ nhi suy nghĩ thấuđáo. Tuy nhiên thần châu mất là chuyện lớn, vi sư cần phải điều độngnhân lực trong Tinh Tú Môn để nhanh chóng tìm lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-truyen/2281136/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.