Tĩnh Liên giật mìnhthức giấc giữa cơn mơ, mệt mỏi xốc chăn, đứng dậy rót cho mình một cốcnước. Cô mở toanh cửa sổ, xua bớt cái ngột ngạt của đêm hè. Màn đêmgiống như con quái vật cắn nuốt giấc ngủ của người ta, bởi vì có nhữngniềm đau xé ruột chỉ phát tác trong không gian tĩnh lặng huyền bí củanó.
Giống như đêm nay.
Tĩnh Liên đứng bên cửa sổ hồi lâu,để mặc cho làn gió lạnh thổi cho tà áo mỏng bay phất phơ. Một lát sau,cô giật mình nhận ra dãy lầu các phía tây nổi đầy ánh lửa, lại vọng đến tiếng ồn ào.
Tinh Tú Môn là phái tu tiên lấy tĩnh lặng làm gốc,môn quy lại nghiêm ngặt. Nên sự việc ồn ào trong đêm như thế này chắcchắn không phải do đám đệ tử quậy phá mà ra. Tĩnh Liên nhanh chóng khoác ngoại bào, cầm theo kiếm, xông về phía Tây.
Khi cô đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một người đàn ông ngoài ba mươi, mặc áo bào trắng, khuôn mặt hiền hòa. Người đó đứng giữa quầng sáng do những câyđuốc dội lại, xung quanh là rất đông đệ tử khuôn mặt pha lẫn giữa vuimừng, khiếp sợ đang đứng thành vòng tròn.
Tĩnh Liên chợt thấy hai chân mình run rẩy. Cô quỳ phịch xuống nền đá cứng, chợt ngay lúc đó cómột nam đệ tử xúc động gào to: “Sư phụ, sư phụ đi đánh yêu quái trở vềrồi!” Không gian xôn xao thoáng chốc như ong vỡ tổ, tiếng reo hò đầy vui mừng của đám đệ tử vang vọng bốn góc trời.
Tĩnh Liên run rẩyngẩng mặt, bắt gặp ánh mắt hiền từ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-truyen/2281133/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.