Xe ngựa của Triệu phủ lộc cộc lộc cộc chạy ở trên đường, đi vào núi Tùng Hoa dưới chân miếu Quan Âm. 
Xe ngựa dừng lại trước cửa miếu, một đám ni cô mặc áo xanh tiến đến cung nghênh. 
Thẩm Tương vén rèm cửa sổ nhìn xung quanh, mắt thấy Liên Bích định ra ngoài theo lối cửa sổ, vội vàng ôm vòng eo của nàng ấy, thật vất vả đem nàng kéo trở về, cùng nhảy xuống xe ngựa, tiến vào miếu Bồ Tát. 
Lý thị quỳ xuống trước tượng đá Bồ Tát, khẩn cầu nhiều con cháu nhiều phúc, muốn Liên Bích và Thẩm Tương tới dập đầu. 
Liên Bích hỏi: "Bái cục đá làm cái gì vậy?" 
Thẩm Tương che miệng nàng lại: "Hư, đừng nói bậy." 
Nàng thầm nghĩ, may mắn Lý thị không nghe được, nếu không đã có thể có phiền toái. Liên Bích ngay cả bái Phật cũng đều không hiểu, chỉ có thể từng bước một dạy nàng. 
Thẩm Tương chắp tay trước ngực, quỳ gối trên đệm hương bồ: "A Bích, học theo ta, quỳ xuống." 
"Tương Nhi muốn ta làm cái gì đều được, ta chỉ cảm thấy khó hiểu, ta còn chưa thấy qua ai lạy cục đá đâu." Liên Bích nâng nâng lông mày, học bộ dáng của Thẩm Tương, đứng đắn quỳ lạy. 
Nhưng học được không quá giống, tứ chi đều dán trên đệm hương bồ, híp mắt lại, giống như con mèo lớn nằm bò ra để ngủ. 
Thẩm Tương bật cười: "Ngươi cái vật nhỏ này." 
Liên Bích căng mí mắt, há mồm ngáp: "A, mệt quá đi." 
Sau khi lễ bái xong, Lý thị mang tới hai chén nước trong, muốn trụ trì rải lên một ít hương tro: "Chén nước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-tinh/159044/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.