Thẩm Tương nguyên bản là chỉ nói vậy để Liên Bích biết khó mà lui.
Ai ngờ Liên Bích còn nghĩ là thật, lấy tay ôm má, trịnh trọng nói như tự hỏi.
"Ta hôn ngươi một cái làm bồi thường." Liên Bích chớp chớp mắt, "Chủ ý này ổn không?"
Thẩm Tương có điểm chán nản: "Một chút cũng không ổn!"
Liên Bích thò mặt qua: "Vậy ngươi hôn ta một cái."
"Lăn xa một chút!" Thẩm Tương vừa nói xong, phát hiện ngữ khi của mình hơi nặng, vừa định xin lỗi, quay đầu lại nhìn, ngay lập tức đại kinh thất sắc.
Chỉ thấy Liên Bích nằm thẳng xuống đất, hai tay ôm đầu, xoay qua xoay lại trên mặt cỏ, một thân hồng y dính đầy bùn đất.
Thẩm Tương vội vàng đỡ Liên Bích đứng lên: "Đây là làm gì, nhanh lên đi."
Liên Bích nằm thẳng tắp, lắc đầu mãnh liệt: "Nhưng Tương Nhi vẫn còn giận, ta phải lăn rất xa."
Thẩm Tương dở khóc dở cười: "Ta không tức giận, nha đầu ngốc."
Liên Bích nhu thuận nằm tiến vào trong lòng ngực của nàng: "Ta sợ Tương Nhi sẽ không bao giờ để ý đến ta."
Thẩm Tương sờ đến váy áo dính bùn của nàng, ướt dầm dề, đau lòng không chịu được: "Ngươi đừng như vậy."
Liên Bích lẩm bẩm lầm bầm: "Ta sẽ không chọc ngươi tức giận, đừng muốn ta cút được không?"
"Được được được." Thẩm Tương âm thầm cân nhắc, nàng con không biết nguyên nhân mình tức giận, còn ở đó ngây ngốc dỗ chính mình vui vẻ, như vậy làm sao nàng có thể phát giận được chứ.
Cùng lúc đó, ở Khấu Đan viện, nô tài đang chờ ở phía sau cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-tinh/159043/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.