Ly Ương khóc thương tâm,bất kể Trọng Túc nói gì cũng không có phản ứng. Trọng Túc không có biện pháp,không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống nắm hai vai của nàng hung hăng lắc vàicái, lúc này mới khiến nàng ngừng tiếng khóc ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng qua lànước mắt vẫn còn không ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt, thỉnh thoảng tràn ravài giọt. Trọng Túc cũng không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ có thểnói ra sự thật.
“Đừng khóc, mặc dù luân hồi, cũng bất quá trăm năm. Hắn sẽ trở lại.”
Nghe xong lời Trọng Túc nói, một cỗ bi ai vô lực tràn lên trái tim Ly Ương.Nàng cúi đầu ngồi cạnh, cặp mắt ướt át đỏ bừng, đôi môi mím chặt, trên mặtkhông chút biểu tình toát ra đau thương rất sâu.
“Vậy sao?” Ly Ương cúi đầu rất thấp, Trọng Túc không thấy được nét mặt củanàng, chỉ có thể nghe được giọng buồn buồn của nàng truyền đến, “Ta muốn ở mộtmình một lát.”
Sau khi khóc thanh âm Ly Ương trở nên khàn khàn, bi thương trong giọng nóikhiến Trọng Túc nghe mà đau lòng. Hắn không có nói gì, theo lời thối lui rakhỏi gian phòng, khép cửa phòng, cho nàng một không gian.
Luân hồi sao? Vô luận là người nào, nhất định sẽ không mang theo trí nhớ luânhồi chuyển thế. Cho dù là luân hồi rồi muốn khôi phục trí nhớ, cũng không phảilà dễ dàng. Như vậy Bạch Nhiễm luân hồi rồi, còn có thể là Bạch Nhiễm sao?Chính nàng không phải là ví dụ rất tốt?
Ly Ương cong khóe miệng, nụ cười hết sức cứng ngắc nhuộm cảm giác chua chát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476962/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.