Ban đêm lúc vào thu, lộra một dòng lạnh lẽo nhẹ nhàng khoan khoái, so với ban ngày nóng bức có vẻ phálệ làm cho người ta thoải mái. Nửa đêm vầng trăng sáng soi đường phố khôngngười, nhìn qua không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác thê lương hiu quạnh.
Đẩy cửa ra tới viện, dưới chân Ly Ương hơi dùng chút sức liền dễ dàng bay lêntrời, lặng yên không một tiếng động nhảy lên nóc nhà. Ly Ương ngồi ở trên nócnhà, hai tay chống ở sau lưng, ngẩng đầu ngây người nhìn trăng sáng ngon miệngnhư cái bánh nướng trên đỉnh đầu.
“Người kia có gì tốt?” Chẳng biết lúc nào, Xuân Liễu cũng đến trên nóc nhà,bước chậm tới bên cạnh Ly Ương ngồi xuống.
Nghe được âm thanh, Ly Ương ngẩn ra, không có nói gì tiếp cũng không động, vẫnngơ ngác ngồi ở tại chỗ xem trăng sáng. Qua một hồi lâu, Ly Ương mới nghiêngđầu nhìn Xuân Liễu một cái, đôi mắt to sáng ngời viết đầy bất đắc dĩ, có nghĩamình cũng không thể làm gì.
“Hắn, rất tốt, rất dịu dàng.” Ly Ương rũ mắt xuống, qua thật lâu trong miệngmới nói ra mấy từ ngữ linh tinh.
Đợi nửa ngày mới đợi đến khi mấy từ hư thúi như vậy, Xuân Liễu buồn bực đếnmuốn tát Ly Ương một cái. Bất quá vừa nhìn thấy nụ cười vừa đắng vừa chát củanàng, gượng ép đến còn khó nhìn hơn khóc, không lý do một tiếng thở dài từtrong miệng mèo của Xuân Liễu trượt ra ngoài. Người khác có lẽ không biết mấyngày nay Ly Ương sống thế nào, thế nhưng Xuân Liễu mấy ngày này vẫn như hìnhvới bóng với nàng dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476922/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.