Thấy người ngồi trongphòng khách là Phượng Minh, ánh mắt Ly Ương không tự chủ tối đi. Cũng đúng, hômnay Phượng Hề trốn mình cũng không kịp, sao có thể tới núi Nguyên Hoa? Nghĩ tớiđây, Ly Ương ngoan ngoãn đi theo phía sau mẫu thân ngồi xuống.
“Phụ vương.” Nhìn thấy Phượng Minh, Phượng Cửu rất an phận đi tới bên cạnh hắn,thấp giọng kêu lên.
Phượng Minh để ly trà trong tay xuống, giương mắt nhìn nhi tử trăm năm khônggặp, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu. Tầm mắt chuyển dời đến trên người Ly Ươngmới vừa ngồi vào chỗ của mình, Phượng Minh không để lại dấu vết quan sát mấylần, rồi sau đó liền quay đầu thương lượng mấy câu với Át Quân. Bởi vì còn cóviệc trong người, Phượng Minh cũng không có ở lại lâu, mang theo nhi tử đứngdậy cáo từ.
Khi đi qua bên cạnh Ly Ương, Phượng Minh dừng bước lại, cười hỏi câu: “Tiểu cônương, có nguyện ý làm vợ con ta hay không?”
Ly Ương nguyên bản đang đi vào cõi thần tiên lập tức bị kéo hồn lại, mở to haimắt kinh ngạc nhìn Phượng Minh mỉm cười trước mặt. Ly Ương há miệng, nhưng cũngkhông có đường đột cự tuyệt ngay, chỉ có thể đem ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn vềphía mẫu thân bên cạnh.
“Phượng quân đây là ý gì?” Thấu Ngọc dĩ nhiên là nghe rõ lời của Phượng Minh,cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Phượng Minh giơ giơ môi lên, khẽ cười nói: “Gia huynh vẫn luôn khen ngợi LyƯơng, hơn nữa nghe nói Ly Ương và tiểu nhi Phượng Cửu cũng rất hợp. Phượng Cửuđứa nhỏ này từ nhỏ đã rất không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476869/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.