Ngay sau đó toàn thân ta đều cứng ngắc, nụ cười đông cứng bên môi nhất thời không thể thu về.
Tần Liễm nhấc tay lên, nhìn thẳng về phía ta. Toàn thân mặc một bộ trang phục màu xám tro gần giống ám vệ trong cung, nhưng cũng có thể tỏa ra vài phần hương vị lạnh nhạt.
Vẫn là mày đẹp, lại cong; vẫn là đôi mắt hẹp dài, lại híp; môi vẫn phảng phất mấy phần dịu dàng trời sinh sẵn có, lại mím môi.
Có cung nhân mắt tinh cảm thấy bất thường, vội vàng trở về, quan sát áo bào ám vệ trên người hắn: “Ngươi là ám vệ? Sao lại đứng đó?”
Tần Liễm không đáp, vẫn từng bước một đi về phía ta, ta nắm lấy tay vịn ngửa đầu nhìn hắn, trong nháy mắt có ánh nắng gần chính ngọ xuyên thấu qua cành cây vô tâm vô phế hắt vào, đâm vào mắt người phát đau.
Cung nhân muốn gọi người, sau khi bị hắn đảo mắt qua thì không tự chủ được mà im hơi lặng tiếng. Ta nhìn hắn đi đến bên xe lăn của ta, nửa quỳ xuống, bàn tay khoát lên ngón tay ta, ánh mắt nhìn ta tối tăm dậy sống.
Ta quay đầu, khẽ rút tay về.
Ta nói: “Ngươi nhận lầm người rồi.”
Hắn khẽ mở miệng: “Vậy nàng là ai?”
Ta há miệng, lại nhắm lại.
Mà thôi.
Đều đã bị nhận ra, thừa nhận hay không thừa nhận cũng không có gì khác nhau.
“Trên đời mỗi người đều biết đương kim quốc vương Tô quốc có một sủng cơ, mắc tật ở chân, lại ốm yếu nhiều bệnh. Bệ hạ Nam triều ngay cả điều này cũng không biết sao?” Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-hao-sac/758751/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.